Không khí tràn ngập mùi cỏ cây, Giang Long cưỡi trên lưng Tuyết Nguyên nhìn về phía xa.
Một mảnh xanh biếc mênh mông.
Trước mắt hắn có hoa diên vĩ màu lam tím đua nhau nợ rộ, hoa bồ công anh bay bay trong gió.
Đi vào một toà núi nhỏ, hắn xuống ngựa.
Cỏ xanh um tùm cao gần bằng đầu gối.
- Tiểu thiếu gia?
Hắc Thuỵ tốc độ khá nhanh nên Tần Vũ là người đầu tiên đuổi kịp, hắn mở miệng gọi.
Giang Long khoát tay áo, nhìn về phía phương xa, đứng trước một ngọn đồi.
- Trước khi ta đến đây đã từng đáp ứng vẽ tặng lão phu nhân một bức tranh thảo nguyên, hiện tại đã là tháng năm, sắp tới tháng sáu, nơi này cỏ mọc tốt, hoa tươi nở rộ, đúng là thời điểm tốt để vẽ tranh.
Tần Vũ lúc này mới sáng tỏ.
Lúc này Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc và Phàn Nhân đuổi kịp tới. Tần Vũ cáo lui.
Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc nghe vậy nhớ tới người trong Cảnh phủ.
Phàn Nhân âm thầm gật đầu, xem ra Cảnh Giang Long này chẳng những là một quan tốt, còn là người hiếu thảo.
Hiện giờ ấn tượng của y đối với Giang Long đã thay đổi rất nhiều.
Ban đầu ở kinh thành có lần thấy Hoài Vương không vừa ý liền giết người làm cho Phàn Nhân đối với Giang Long và Sài Thế Vinh có một ít ngăn cách.
Ngắm nhìn đại thảo nguyên trước mắt, Giang Long chưa vội vẽ ngay.
Nơi này là vùng đất rộng lớn của dị tộc Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802444/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.