Trong lòng mà không có thù hận, cho dù là tính khí nóng nảy, dân ở đây lại nhanh nhẹn dũng mãnh nữa, nhưng động thủ giết người như thế vẫn không dễ ra tay.
Có thâm thù đại hận với mã phỉ, hoặc là thực sự đã lâu không được ăn no, đói đến chịu không nổi nữa, mới có thể giết người như mổ gà được.
Một người có thù, giết mã phỉ thì xem như báo được thù.
Người kia thì cơ bản là không nghĩ được nhiều như vậy, bụng quá đói, ánh mắt dại đi, giết người cũng không có gì là ám ảnh tâm lý cả.
Chỉ biết khảo hạch được thông qua, làm được công sai của huyện nha, thì sau này sẽ được ăn no.
Bọn tiểu thủ lĩnh mã phỉ tên nào mặt cũng tái nhợt.
Bị giết trước còn tốt hơn, đầu rơi xuống là không còn biết gì hết.
Nhưng vẫn còn sống, xếp hàng chờ bị giết, thì toàn thân run rẩy, tè cả ra quần.
Cái chết gần thế này, nhìn thấy đồng bọn lần lượt chết thảm ngay trước mặt, nghe thấy tiếng van xin xen lẫn nỗi sợ hãi vô cùng của đồng bọn, tinh thần bọn chúng cũng muốn tiêu tan.
Dưới gầm trời này, có được mấy người thật sự không sợ chết?
Nhất là lúc cận kề cái chết, nỗi sợ hãi này có thể hù người ta vỡ mật.
Nhưng không có ai thông cảm cho đám tiểu thủ lĩnh mã phỉ này, bọn chúng sau khi dấn thân vào hang tặc, muốn được sinh tồn, thì phải cướp bóc khắp nơi, mà trong quá trình cướp bóc, thì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802392/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.