Mở cổng sơn trại của bọn phỉ phỉ dễ dàng như thế thì không ai ngờ tới được.
Hà Hoán đuổi đến sau cùng thậm chí nghi ngờ phải chăng là bọn mã phỉ lập bẫy.
Trình Trạch thì quan sát mặt đất một hồi lâu, thấy không có dấu vết gì bất thường, mới chắc chắn là không có trúng kế.
- May nhờ có Phàn huynh và Cương Đế Ba Khắc.
Giang Long nói.
Phàn Nhân khẽ vuốt cằm:
- Ta và Hà tướng quân là hảo bằng hữu.
Nói xong, với ánh mắt thưởng thức nhìn về phía Cương Đế Ba Khắc.
Cương Đế Ba Khắc chỉ khẽ gật đầu với Phàn Nhân, chớ không nói gì.
Y là cận vệ của Giang Long, Giang Long sai y làm gì, y sẽ làm nấy.
Công lao lập được, cũng toàn bộ thuộc về Giang Long.
Hà Hoán đâu chỉ một lần tới đây diệt phỉ phỉ, nơi này đã quá quen thuộc.
Vì không ngờ có thể mở được cổng trại nhẹ nhàng như vậy, nên kế hoạch bàn bạc trước đây bây giờ lại không thích hợp lắm.
Hai người thương thảo lại.
Lúc này Giang Long đột nhiên nói xen vào:
- Nếu như có thể bắt sống được bọn mã phỉ này, bổn quan đồng ý bỏ tiền mua lại.
Giang Long có rất nhiều ý tưởng, thật muốn làm, phải cần số lượng lớn nhân thủ.
Điều động, dùng tiền thuê dân phu, nhân thủ vẫn luôn luôn không đủ.
Còn trong cái ổ phỉ này có khoảng sáu bảy trăm người.
Nếu toàn bộ bắt sống, dùng dây thừng, xích sắt trói lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802388/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.