Dân tâm, đó là nhìn không thấu, sờ không được.
Nhưng cho dù là vua chúa hoàng thất, cũng không bao giờ giám xem thường.
Ở trong đất nước Đại Tề này, kể cả Vương gia, quý huân hào môn, trâm anh thế gia, ai cũng không dám công khai thu mua dân tâm.
Cho dù là có năm triều đình gặp phải tai ương, ngân khố quốc gia cạn kiệt, Hoàng thượng thật sự không thể quan tâm hết, một số kẻ có quyền có tiền liền dựng trạm phát cháo và bánh mỳ miễn phí cho dân, cũng phải dựa vào cái danh của triều đình.
Trước tiên là nói mình nhận phúc của triều định, sau đó mới giám xưng tên tuổi của bản thân.
Để cho dân chúng phải cảm tạ hoàng thượng trước mới được.
Mặc dù tấm lòng vàng này cùng với triều đình không có nửa xu liên quan.
Kỳ thật, cho dù là ở chổ này ngươi chính là một kẻ quyền quý có danh tiếng, nhưng đối với việc mua chuộc dân tâm, cũng rất là kiêng kị.
Tóm lại, cái chuyện dân tâm này, mặc kệ cho dù ngươi là ai đi nữa, cũng không dám tùy ý thu vào.
Nếu không lập tức sẽ bị chém đầu, thậm chí tịch thu tài sản, giết hết cả nhà kẻ phạm tội.
Giang Long làm ra báo chí, chính là đã hiểu thấu được mấu chốt trong đó, không thể quang minh chính đại làm việc này, mà âm thầm tiến hành thì lại không đủ, bởi vì loại chuyện như vậy cần phải tiến hành rộng rãi, chứ mua chuộc một hai cái dân tâm thì có được cái rắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802381/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.