Chương trước
Chương sau
Vừa mới đến đây, tuy rằng tình thế có chút ác liệt, nhưng dưới sự trợ giúp của Vương Xương, thái giám trung niên nhanh chóng khống chế được thế cục, sau đó Quách Phóng chỉ huy biên quân và cấm quân đặt bẫy tiêu diệt mã phỉ, tự nhiên dâng cho gã một công trạng lớn, cho nên tâm tình của thái giám trung niên lúc này là vô cùng tốt.

Tuy nhiên Trình quý phi phái gã lại đây, còn có nhiệm vụ trọng yếu khác.

Giang Long nghe vậy biết là đã tới lúc thái giám trung niên biểu lộ thân phận rồi.

- Có chuyện gì, xin nói rõ.

Thái giám trung niên khoát tay áo, vẫy tay ra hiệu cho đám tùy tùng hai bên lui ra, Giang Long thấy thế cũng cho đám người Đồ Đô lui ra, ở bốn phía cảnh giới.

Lúc này thái giám trung niên mới nghiêm mặt nói:

- Không dối gạt Cảnh đại nhân, kỳ thật chúng ta là người của Tín Vương!

- Tín Vương là đại nhân tài, tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người, là rồng phượng chân chính trong loài người, hơn nữa còn có Trình quý phi ở trong cung phụ trợ, tương lai... Bản quan vẫn rất ngưỡng mộ, nhưng chưa có duyên tiếp kiến, trong lòng vẫn lấy làm tiếc.

Trong lòng Giang Long khẽ động.

Tuy rằng phía sau hai chữ tương lai là như thế nào, Giang Long không có nói rõ ràng, nhưng thái giám trung niên nghe vậy vẫn là hai mắt nháy lên sáng ngời, không khỏi lập tức nói tiếp:

- Nếu Cảnh đại nhân cũng rất xem trọng tương lai của Tín Vương điện hạ, vậy sao không cùng chúng ta toàn lực phụ tá?

Giang Long chỉ mỉm cười không nói.

- Cảnh đại nhân quả thực là người hiểu chuyện, có thể thấy rõ ràng tình thế, hiện giờ tuy rằng tiếng nói của Thái tử là cao nhất, nhưng chỉ giới hạn trong quan văn, mà không có võ tướng ủng hộ, Thái tử làm sao có thể ngồi vững Long ỷ hoàng tọa? Ngoại trừ Thái tử ra còn có Đại Hoàng tử thân phận hiển quý, nhưng mẫu phi của y thân phận hèn mọn, trong triều cũng không có thế lực lớn gì, căn bản không thể đánh đồng cùng với Tín Vương.

- Sau đó vốn còn có một Hoài Vương, nhưng...

Nói xong lời cuối cùng, thái giám trung niên ánh mắt nhìn về phía của Giang Long chính là có dụng ý khác.

Giang Long cũng là chuyển hướng đề tài này,

- Còn có Tấn vương điện hạ và Việt vương điện hạ.

Tấn vương đứng hàng thứ bốn, danh Triệu Thịnh, năm nay hai mươi tuổi, cũng là Hoàng tử trưởng thành rồi.

Việt Vương đứng hàng thứ sáu, danh Triệu Xương, năm nay mười lăm, so với Thái tử chỉ nhỏ hơn một tuổi, nghe nói thuở nhỏ thông minh phi thường, nghịch ngợm đáng yêu, rất có tài văn chương, lại trắng trẻo mũm mĩm, được lão hoàng thượng vô cùng yêu thích.

- Bọn họ?

Thái giám trung niên tỏ thái độ khinh thường,

- Bọn họ ở trong triều gần như không có thế lực gì, Hoàng thượng cũng không có ý bồi dưỡng bọn họ thành thân tín, kể cả Đại Hoàng tử mà Tín Vương coi là đối thủ, cũng chỉ vì Đại Hoàng tử tuổi tác lớn hơn mà thôi.

Lập lớn không lập nhỏ, đây là trời sinh ưu thế lớn nhất của Tương Vương Triệu Dương thân là Đại Hoàng tử.

- Còn Hoàng thượng? Hoàng thượng tuy rằng đã lớn tuổi, trong hoàng cung cũng có khi nghe đồn long thể không được tốt, nhưng ai có thể biết Hoàng thượng còn có thể... mỗi lần một tin đồn, Hoàng thượng vẫn sống rất tốt đấy thôi, nói không chừng có thể gượng chống đến lúc Hoàng tử tuổi nhỏ nhất trưởng thành.

Giang Long lại mở miệng.

Thái giám trung niên kỳ thật cũng biết rất khó kéo Giang Long về phe Tín Vương.

Bao gồm cả mấy nhà kế thừa mấy trăm năm quyền thế trâm anh thế gia trong kinh thành, quyền quý hào phú, trừ phi là bởi vì quan hệ thân thích chỉ có thể đứng ở một phe nào đó, bằng không cũng sẽ không dễ dàng tỏ thái độ đứng về phe nào đâu.

Gã chỉ có thể cố hết sức mà thôi.

- Những lo nghĩ của Cảnh đại nhân cũng không phải là không có đạo lý.

Thái giám trung niên nói:

- Nhưng trước mắt Thái tử chiếm ưu thế tuyệt đối, mà Thái tử và Cảnh phủ lại... Ha hả!

- Nếu trong tương lai có lúc nào Tín Vương cần bản quan, bản quan sẽ hết sức trợ giúp.

Giang Long không có ý định đứng sang phía Tín Vương, nhưng cũng không cần làm căng, nếu như là để đối phó Thái tử, tất nhiên sẽ cùng Tín Vương liên kết.

Thái giám trung niên cười cười, những lời này của Giang Long đã là ngụ ý có thể liên minh.

Thật sự là uy lực của cái loại vũ khí kia quá mức đáng sợ đến kinh người!

Cũng là mục đích lớn nhất để lôi kéo Giang Long.

Nếu như có thể một pháo khiến cho Thái tử... Tín Vương sẽ không còn đối thủ nữa.

Về phần Đại Hoàng tử, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào không thấy có bản lĩnh gì lớn cả.

Đương nhiên, Thái tử không phải dễ ám sát như vậy.

Đây cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.

Hoài Vương đã chết, hoàng tộc Vương gia cũng bị nổ chết không toàn thây, đã khiến cho người trong hoàng tộc lo lắng đề phòng, lực lượng phòng hộ bên người gia tăng thật lớn.

Huống chi Thái tử là người kế vị Đại Tề?

Hoàng thượng đã âm thầm hạ lệnh, không có chuyện quan trọng, không được để cho Thái tử ra khỏi Đông cung.

Đây chính là muốn bảo hộ Thái tử.

Cùng với Giang Long kết minh, chính là mục đích chủ yếu của thái giám trung niên lần này.

Hiện tại đã thành, tất nhiên là rất vui mừng rồi.

Để biểu đạt thành ý của Tín Vương, thái giám trung niên nói với vài vị nhậm chức tướng lĩnh ở Bắc Cương, rằng Giang Long nếu gặp điều gì khó khăn, có thể bất cứ lúc nào tìm những tướng lĩnh này hỗ trợ, những tướng lĩnh này đương nhiên sẽ tận lực giúp đỡ.

Tiếp theo, thái giám trung niên lại nhắc nhở Giang Long cẩn thận,

- Mấy năm trước Hoàng thượng đã từng lệnh cho vài kẻ đứng ở phe Thái tử đến Bắc Cương nhậm chức, những người này chờ sau khi Cảnh đại nhân nhậm chức, sợ là sẽ có hành động, đến lúc đó Cảnh đại nhân cần phải cẩn thận đề phòng.

Tín Vương điện hạ mặc dù có lòng trợ giúp Cảnh đại nhân, nhưng Cảnh đại nhân nhậm chức quan văn, tướng lĩnh trong quân giúp đỡ dù sao vẫn có hạn.

- Bản quan sẽ ghi nhớ ân tình lớn lao của Tín Vương điện hạ!

Giang Long chắp tay cung kính.

Trong lúc thái giám trung niên và Giang Long trao đổi công việc, trên chiến trường đã chém giết thành một mảng.

Trải qua một trận trước đó, vốn dĩ quân sĩ cấm quân đã là bị mã phỉ dọa bể mật, không dám xông lên.

Nhưng Quách Phóng chỉ huy thích đáng, lại có mai phục từ trước, ngay ở phút đầu tiên đã khiến cho đội hình mã phỉ bị rối loạn người chết ngựa ngã, dọa đến quân địch tè ra quần.

Đội quân tan rã!

Nhóm mã phỉ lúc này làm sao còn có thể hung hãn như trước?

Chỉ quáng quàng muốn tìm đường chạy trốn.

Mấy tên thủ lĩnh đều là bất chấp tất cả để tìm cách lao ra.

Bọn phản loạn dưới trướng lại càng không cần phải nói.

Đến mức quỳ xuống cầu xin tha mạng thì không có, đám mã phỉ này thực lòng hiểu được biên quân thủ đoạn tàn nhẫn, cho dù là đầu hàng thì sau đó đầu cũng vẫn sẽ bị chặt xuống.

Biên quân hành sự như vậy ngoại trừ lí do mã phỉ tàn nhẫn độc ác, đã giết chết bao nhiêu mạng đồng bào ra, còn một điều nữa chính là đầu mã phỉ có thể đổi tiền, ghi chiến công.

Bắt sống, không bằng chết có giá trị hơn.

Cho nên mã phỉ biết rõ đầu hàng chắc chắn là chết, đương nhiên phải tìm cơ hội chạy trốn.

Quách Phóng còn phân nhỏ đội biên quân ra, để cho một quân sĩ biên quânmang theo vài quân sĩ cấm quân cấm quân, quân sĩ biên quân đời nào lại sợ mã phỉ?

Nhìn thấy mặt, chỉ hận là không thể xông lên trước chém đầu, kiếm tiền.

Hành sự so với mã phỉ dũng mãnh hơn, có bọn họ đi trước dẫn đầu quân sĩ cấm quân mới khắc phục được những ám ảnh trong lòng, cùng nhau xung phong liều chết tiến lên.

Cho dù là một đàn cừu, có lão hổ dẫn dắt, chiến lực này cũng là không thể coi thường được.

Quân sĩ cấm quân xông lên trước mới phát giác đám mã phỉ hoàn toàn chỉ lo chạy trốn, rất ít phản kháng.

Tự nhiên sát khí cũng nổi lên.

Bọn họ không phải là không có chút thực lực nào, đuổi giết bọn cướp là vẫn có thể làm được.

Mã phỉ tuy là hung hãn hơn, nhưng hiện tại đã rối loạn quân tâm, hoảng hốt chạy bừa, chỉ nghĩ cách chạy trốn để có thể bảo toàn tính mạng.

Trên chiến trường tình thế rõ ràng là nghiêng hẳn về một bên.

Trình Cương, Vi Hoán, cùng với Vương Xương dẫn đội, ở cục bộ chỉ huy.

Sau hơn một canh giờ, chiến sự chuẩn bị kết thúc.

Một ngàn năm trăm tên mã phỉ, chỉ trốn được không đến năm mươi tên.

Còn lại toàn bộ bị tóm gọn tại nơi này.

Tổng cộng thu được hơn một ngàn mốt ngựa, đao, thương… binh khí thu được hơn hai trăm thanh.

Cấm quân tử vong sáu mươi người, biên quân bỏ mạng năm, còn lại tất cả đều là vết thương nhẹ không có trọng thương.

Trận chiến này có thể nói là toàn thắng!

Nghe xong báo cáo, thái giám trung niên vui tới cười cong ánh mắt.

Lôi kéo Giang Long vào cùng nhau viết sớ trước, xem xét không có sai sót gì mới bắt đầu viết sớ thỉnh công cho các tướng sĩ.

Nhìn thấy Quách Phóng, Giang Long lập tức nháy mắt ra hiệu, nhắc nhở phải chuẩn bị chút tâm lý.

Quách Phóng gặp những chuyện như thế này không ít, nên cũng không lấy làm kỳ quái.

Chỉ cần thái giám trung niên không quá tham là được.

Các tướng lĩnh ở trong trướng nghị sự, quân sĩ biên quân còn lại mang theo quân sĩ cấm quân ra bên ngoài thu gặt đầu người dọn dẹp chiến trường.

Nhìn quân sĩ biên quân giống như thu lúa mạch chặt lấy đầu người mã phỉ, quân sĩ cấm quân cấm quân phần lớn chịu không nổi.

Cảnh tượng quá đẫm máu!

Lập tức bị quân sĩ biên quân quát mắng.

Đến cả một cái đầu cũng không dám chém, còn xưng là quân sĩ sao?

Tuy chỉ mới liên kết một lần, cũng khiến cho quan hệ của biên quân và cấm quân hòa hoãn một chút, một vài quân sĩ biên quân còn bắt các quân sĩ cấm quân cầm đao lên chém.

Đấy là ý tốt!

Hiện giờ tuy rằng quân sĩ cấm quân cấm quân đang ở Bắc Cương, nhưng phía trước vẫn còn đường phải đi.

Nếu như ngay cả một người cũng không dám giết, nhát gan như thế, vậy thì kế tiếp nếu như gặp phải địch tập kích, rất có thể sẽ phải bỏ mạng.

Làm người, vẫn phải là tự mình cố gắng!

Mục đích của chuyến đi này đã đạt được, thái giám trung niên sẽ quay về.

Kinh thành bên kia còn đang chờ gã trở về báo cáo tin tức.

Gã không dám ở bên ngoài lâu làm trì hoãn.

Gã không có quyền lực tiếp quản đội ngũ, sau đó trong đội ngũ phẩm giai cao nhất chính là tướng lĩnh Quách Phóng.

Sáng sớm ngày thứ hai, thái giám trung niên trước khi đi, lại kéo Giang Long sang một bên.

- Nghe nói Cảnh đại nhân đối với Điệp Hương phu nhân có chút ý tứ?

Thái giám trung niên cười tủm tỉm nói.

Giang Long không tỏ thái độ chỉ ho nhẹ một tiếng.

Thái giám trung niên chỉ cần liếc ánh mắt qua nhìn một cái là hiểu được, liền nói:

- Chỉ cần Cảnh đại nhân có thể phụ trợ Tín Vương điện hạ, Điệp Hương phu nhân cuối cùng tất nhiên chính là một phòng mỹ thiếp của Cảnh đại nhân!

- Thay bản quan đa tạ ý tốt của Tín Vương điện hạ.

Giang Long cùng lúc lộ ra một bộ dạng đắm đuối mê mẩn.

Thái giám trung niên hể hả cười to.

Tuổi trẻ, quả nhiên là nông nổi, đối mặt với mỹ sắc thật khó có thể kiềm chế!

Ba cái đầu người của đại thủ lĩnh mã phỉ, cùng với Mao Minh, Hứa Hữu Tài cùng Mục Hiên và một vài thân binh đều bị thái giám trung niên mang đi.

Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, nhưng con đường trước mặt sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Quách Phóng cưỡi ngựa, khôi giáp sáng rõ, chậm rãi đi giữa đội ngũ, nói với Giang Long:

- Mục Hiên tuy đã chết, nhưng đám lái buôn ở Bắc Cương đã đưa tiền đặt cọc muối ăn cho gã, đám tiểu thương này chắc chắn sẽ không cam tâm vì vậy mà dừng tay.

- Chúng ta cần phải cẩn thận đề phòng.

Giang Long biết rõ đám tiểu thương Bắc Cương đều là lòng lang dạ sói, là hạng người to gan lớn mật, nghe vậy gật gật đầu.

Nhưng cuối cùng, hai người cũng là quá lo lắng.

Bởi vì đội ngũ trong hai ngày sau, đi tới chỗ nào, lại đột nhiên có quân đóng tại địa phương đó gia nhập hộ tống.

Quân sĩ Bắc Cương không phải là loại mà mã phỉ dám tùy tiện đụng vào.

Giang Long ngẫm nghĩ một chút, đã minh bạch, hẳn là Hoàng thượng còn có động tác khác.

Sợ mình gặp nạn, mới khiến quân địa phương nơi đây hiệp trợ hộ tống.

Nói không chừng thậm chí Hoàng thượng còn có tâm tư muốn điều mình rời khỏi Bắc Cương vùng đất nguy hiểm này?

Trước tình cảnh không đủ chắc chắn có thể diệt trừ tận gốc Cảnh phủ, Hoàng thượng không dám để Giang Long gặp chuyện.

Bốn ngày sau, đội ngũ tới đích, bình an thuận lợi chuyển giao muối ăn.

Quách Phóng, Trình Cương, Vi Hoán ba người mang theo đội ngũ biên quân quay về, cùng Giang Long cáo biệt.

Xem như đã hoàn tất nhiệm vụ, tuy rằng vẫn đang ở bên ngoài, nhưng Quách Phóng ba người đã không còn để ý nhiều nữa rồi, tìm một quán rượu cùng với Giang Long thỏa sức ăn uống no say một bữa.

Một tiệc rượu được bày ra, cảm tình của ba người dường như lại càng nồng hậu thêm vài phần.

Quách Phóng vỗ vỗ ngực nói, nếu Giang Long có việc, cứ việc cử người mang phong thư, chỉ cần có thể giúp được tuyệt đối không chối từ.

Trình Cương cùng Vi Hoán cũng vậy.

Nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, ngày hôm sau từ biệt lẫn nhau.

---------oOo----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.