Giờ phút này thần thái Mục Vũ Hầu sáng láng, ánh mắt loé tinh quang, đâu có bộ dáng ốm yếu?
Được nghe chính miệng thê tử khen, khoé miệng nâng lên, cằm cũng hơi hếch.
Chắp hai tay sau lưng bày ra bộ dáng kiêu căng tự đại.
- Bản hầu che dấu tai mắt người, làm người tàn phế vì có thể một ngày kia hiệu lực cho Hoàng thượng, vừa mới thành danh, nói lý ra vô cùng khắc khổ luyện võ, công phu tất nhiên tiến rất xa!
Không có chút khiêm tốn nào.
Điệp Hương phu nhân cũng sớm đoán được, không thấy bất ngờ.
Chỉ có điều trong đôi mắt đẹp có chút khinh thường.
Mục Vũ Hầu tiến lên vài bước, ngắm nhìn kỹ nhan sắc thê tử, thấy nàng đang cầm cuốn sách bằng vải thêu liền giựt lấy ném xuống đất, lạnh giọng nói:
- Nàng cũng coi thứ này?
- Đúng vậy, nếu không năm đó làm sao có thể chọn chàng.
Điệp Hương tự giễu nói.
Mục Vũ hầu nghe thế xanh mặt, tay phải nắm lấy vạt áo của Điệp Hương kéo lại phía mình.
- Ý ngươi nói là bản hầu không xứng với ngươi?
- Ngươi đến đây!
Hai người gần như mặt đối mặt, chiếc lưỡi trơn mềm của Điệp Hương khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, liếc nhìn quyến rũ, chỉ cần là nam nhân bình thường chắc chắn sẽ không chịu nổi mỵ lực như vậy.
- Hừ!
Mục Vũ Hầu đẩy Điệp Hương ra.
- Bản hầu không có hứng thú với ngươi!
- Ngươi chỉ có hứng thú với nam nhân và thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802303/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.