Trước tiên giành được thiện cảm từ bọn nhỏ, sau đó bọn chúng mới có thể thân thiết với mình.
Bọn chúng bằng lòng thân thiết cùng hắn,như vậy Giang Long mới có thể cùng bọn nhỏ tiến hành dạy dỗ.
Rất nhiều tiên sinh tư thục lớn tuổi đã chủ quan,lấy chính mình làm trụ cột,rất khắc nghiệt,trong mắt bọn họ,trẻ nhỏ chính là không có tư tưởng.
Nhưng Giang Long lại nghĩ khác,tuy rằng bọn trẻ còn nhỏ,cái gì cũng đều không hiểu,nhưng không thể nói bọn chúng không có tư tưởng.
Chỉ có thể nói bọn chúng còn quá non nớt,tư tưởng đang ở thời kỳ phát triển.
Cùng bọn chúng giao lưu và kết nối tốt,là việc vô cùng cần thiết.
Một mực chơi đến giữa trưa,Giang Long mang theo bọn nhỏ đi ăn cơm,đồ ăn rất phong phú,đám nam hài tử mặc áo gấm thì lơ đễnh,mà thân mặc áo vải tiểu hài tử,thì đều là hai mắt sáng lên,nhìn thức ăn trên mặt bàn thèm nhỏ dãi.
Sau khi ở ngoài đồng ruộng chạy nhảy hơn một canh giờ,đám hài tử đều đã đói bụng.
Bất kể là gia thế tốt,bình thường thức ăn ở trên bàn ăn không biết bao nhiêu lần,hay là gia thế kém một chút đấy,hiện tại cũng là đã xì xòa kêu đói bụng.
Giang Long không để cho nhóm tôi tớ nha hoàn trong phủ nhúng tay,hắn cùng với Lâm Nhã,Ngọc Sai,và Bảo Bình đích thân động thủ cho bọn nhỏ ăn cơm.
Cùng bọn nhỏ lại kéo gần khoảng cách.
Nhất là có hai hài tử ba bốn tuổi,đã ôm Lâm Nhã cùng Sai không buông tay rồi.
Bảo Bình lại muốn bướng bỉnh nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802290/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.