Tuy trong lòng Sài Thế Vinh rất vội vàng, nhưng thấy Giang Long tự tin nói như vậy, hơn nữa y mới nhớ tới kỹ thuật cưỡi ngựa của Giang Long thật sự không tốt lắm, cuối cùng do dự một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý, nhưng vẫn nói:
- Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ lên đường.
- Không thành vấn đề.
Giang Long sảng khoái đáp ứng.
Sau đó chớp chớp mắt, mở miệng nói:
- Đi, tiểu đệ dẫn huynh đi xem đồ tốt.
- Cái gì vậy?
Sài Thế Vinh bị bộ dạng thần bí của Giang Long gợi lên tâm lý tò mò.
Giang Long cũng không trả lời câu hỏi, trực tiếp dắt ống tay áo của y đi về phía trước.
Trong lòng Sài Thế Vinh thật giống như bị con mèo nhẹ nhàng quấy một chút, nóng lòng muốn biết Giang Long dẫn mình đi xem cái gì, mọi lo lắng lúc trước trong thời gian ngắn liền vứt ra sau đầu.
Giang Long lập tức mang theo Sài Thế Vinh đi tới chỗ làm việc của Ngọc Sai và Bảo Bình.
Sài Thế Vinh bước vào cửa phòng, liếc mắt liền thấy được trên bàn có rất nhiều thú bông lớn lẫn nhỏ.
Hai mắt nháy mắt sáng choang!
Vội vã bước vào, vượt lên trước Giang Long, đem các loại thú bông cầm trong tay lật qua lật lại xem.
- Quá thần kỳ, thật là đáng yêu, quá đẹp!
Sài Thế Vinh liên tục khen ngợi.
Ngọc Sai và Bảo Bình nghe vậy đều là kiêu ngạo hất lên cái cằm trắng như tuyết, giống như đám thú bông do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802222/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.