Thình lình Trâu bà tử chất vấn, để cho hai bà tử khác sửng sốt.
Bà tử gầy một chút nghi ngờ nói:
- Mọi người làm việc chung đôi lúc bị bệnh hoặc là gặp khó khăn, giúp đỡ nhau trong lúc đó không phải là đúng sao?
- Đúng vậy a.
Bà tử da thô ráp vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, hai người họ đi tới phòng bếp tìm quản sự nói hết lời mới lấy được đường đỏ và táo đỏ, sau đó nấu thành cháo, nhưng mà nhìn Trâu bà tử giống như đang nghi ngờ họ hại mình, thật không hiểu là đạo lý gì.
Nói xong, còn đưa tay lên trán Trâu bà tử kiểm tra, thử nhiệt độ, liệu Trâu bà tử có phải bị bệnh hồ đồ rồi hay không.
Ánh mắt Trâu bà tử lợi hại, nhìn mặt hai bà tử đánh giá, nhưng không phát hiện ra được gì.
Không có chuyện gì.
Bà tử da thô ráp thu tay lại, nhìn bạn mình.
- Uống đi.
Bà tử gầy tiếp tục giúp Trâu bà tử ăn cháo.
Mắt Trâu bà tử khép lại, mở miệng, ăn từng miếng cháo, không biết tại sao cảm thấy chén cháo bình thường này bà ta vẫn khinh thường, hôm nay lại ăn ngon vậy, lại mang theo tia ấm áp.
Vào tận trong tim gan.
Ai cũng có lúc bị bệnh, hoặc gặp phải khó khăn, không phải đều giúp đỡ nhau trong lúc đó sao?
Những lời này quanh quẩn trong lòng Trâu bà tử.
Vì sao năm đó không ai giúp mình?
Con mắt Trâu bà tử dần dần ướt, tầm mắt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802216/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.