Nghe Trịnh Trì giải thích vậy, Giang Long cũng bớt tức giận hơn.
Dương Cường và Trịnh Trì làm quản thúc, bọn họ có khẩu phần ăn cao hơn các tá điền khác một chút như thế cũng là chấp nhận được. Chỉ cần không quá đáng đến mức bọn chúng ăn thịt cá còn các tá điền khác húp cháo loãng không đủ no bụng là được rồi.
Giang Long xoay người đi đến chỗ bàn ăn.
Đến nơi hắn cầm chiếc đũa lên rồi cắm vào bát cháo, thấy chiếc đũa có thể đứng vững trong bát gạo cháo.
Có thể thấy cháo tương đối đặc rồi.
Rồi hắn lại cầm một chiếc bánh bao đen lên. Bánh bao vừa lấy ra khỏi nồi chưa lâu, vẫn còn hơi âm ấm, nhắc nhắc cái tay ước lượng có vẻ cũng nặng.
- Thưa Tiểu thiếu gia, mỗi bữa tiêu chuẩn của mọi người là cháo ăn đủ no, màn thầu mỗi người được 3 cái ạ.
Giang Long gật gật đầu.
Trịnh Trì thấy sắc mặt hắn đã đỡ tức giận rồi liền tiếp tục nói:
- Thật ra chỉ cần 2 cái màn thầu là đủ no rồi, nhiều người còn để dành mang về nhà cho trẻ con và vợ ăn nữa ạ.
Giang Long nghe vậy nhớ lại đêm qua Dương Hải Ba bày tiệc rượu, có rất nhiều người đàn bà cầm bát sứ đến chia nhau thức ăn ngon rồi mang về cho chồng và con ở nhà ăn.
Vẫn còn nghèo quá mà!
Cầm lấy cái thìa, Giang Long múc một ngụm cháo nhỏ cho lên miệng húp, chẳng những không ngon mà còn thấy rát cả cổ họng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802204/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.