- Chuyện xưa gì?
Sài Thế Vinh nghe vậy chính là một trận tò mò.
Bảo Bình đối với Giang Long là ngưỡng mộ tột bậc rồi, hơn nữa đêm qua, Giang Long bởi lo cho nàng, còn đem nàng ôm vào trong ngực.
Cảm giác được sự quan tâm của Giang Long, trong nội tâm nàng dị thường ngọt ngào, từ buổi sáng sớm hôm nay rời giường, tươi cười vẫn chưa lúc nào ngừng.
Vì vậy, còn khiến Ngọc Sai ăn không ít dấm chua.
Nghe được Sài Thế Vinh đặt câu hỏi, Bảo Bình bắt đầu khẩn cấp giảng giải.
Đầu tiên là kể hai mẩu chuyện xưa con Sói Xám và chú dê vui vẻ, tiếp theo lại nói về Tây Du Ký.
Sài Thế Vinh tuy rằng trước kia cũng có xem qua một ít thoại bản chuyện xưa, tạp ký, nhưng thật đúng là lần đầu nghe thấy chuyện xưa mới mẻ như vậy.
Sói và dê giống người bình thường có thể nói cũng thôi, tính cách còn cực kỳ vui vẻ, làm cho người ta nghe xong là lập tức sinh lòng yêu thích.
Về phần Tây Du Ký, Sài Thế Vinh nghe được một nửa, Bảo Bình đã dừng lại rồi, không khỏi liên thanh thúc giục:
- Bảo Bình cô nương, ngươi tiếp tục kể a!
- Đúng vậy a, nhanh lên.
- Con khỉ đá kia học được Cân Đấu Vân không?
- Đừng kêu con khỉ đá, sư phụ của người ta có đặt tên tự, kêu Tôn Ngộ Không.
Chẳng những Sài Thế Vinh nghe nghiện, mà ngay cả vài vị tướng lĩnh và Hồng Thiết Trụ ngồi ở bàn khác cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802181/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.