Nghe yhấy Giang Long đến đây, trong ánh mắt Lâm Nhã liền hiện lên niềm vui bất ngờ.
Từ ngày đó nhận được con sói xám bằng rối mà Tang Chu đưa tới, nàng đã biết Giang Long rất quan tâm đến mình, chỉ bởi vì một ít nguyên nhân, cho nên không tốt tỏ thái độ trước mặt mọi người thôi.
Vài ngày trước ở Hạnh Lâm, Hoài Vương bởi vì mình mà làm khó dễ Giang Long, Giang Long cũng tranh phong đối đáp không có chút nào sợ hãi.
Tuy rằng Giang Long thân thể đơn bạc, và vẫn còn khá gầy yếu, nhưng tài hoa hơn người, thiết cốt boong boong, ở trong suy nghĩ của Lâm Nhã, đã có thể chống đỡ một mảnh bầu trời rồi.
Người nam nhân này, nàng có thể dựa vào cả đời.
Vốn Đỗ Quyên đã vô cùng vui vẻ bởi vì Giang Long đến bất ngờ, nhưng thấy Lâm Nhã phản ứng lớn như vậy trong lòng liền cảm thấy một hồi ê ẩm.
Giang Long dù có tốt hơn nữa, cũng không phải đến thăm mình đấy.
Trong lòng cảm thấy mất mát, trên mặt Lâm Nhã hiện lên vẻ vui mừng, đập vào trong mắt Đỗ Quyên, chính là có vẻ rất chói mắt.
Đúng lúc này Đỗ Quyên đột nhiên nhớ tới hôm trước lão bà tử kia chủ động tìm tới cửa.
Lâm gia nhắn nhủ nhiệm vụ!
Đỗ Quyên trong lòng khó mà lặng xuống, dị thường phức tạp.
Không tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ Lâm gia đưa ra, có khả năng sẽ bị Lâm gia máu tanh trả thù, một khi không cẩn thận thì sinh mệnh khó mà giữ được.
Hơn nữa ở trong mắt Giang Long, chỉ có Lâm Nhã, căn bản không có chính mình.
Nhưng nếu phối hợp với Lâm gia, ả lại có chút không nỡ...
Giang Long tài hoa hơn người, ở kinh thành đã xông ra danh tiếng đại tài tử, cũng đã để lại dấu ấn ở trong lòng ả.
Mấy ngày nay Đỗ Quyên thực ra rất khó xử, không có chủ ý nào cả.
Tiểu viện không lớn, Lâm Nhã nhanh chóng sửa sang quần áo lại một chút, còn chưa đi đến cửa chính, rèm cửa đã bị người vén lên.
Giang Long cúi người đi qua cánh cửa, liếc mắt liền thấy được khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Nhã.
- Tướng công.
Ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung, trong tim bình bịch nhảy loạn, liền vội cúi đầu tránh đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, khom gối thi lễ.
Giang Long mỉm cười giơ tay đỡ lấy:
- Đứng lên đi.
Lý quản sự theo sát sau lưng Giang Long, lúc này cũng cúi người chào Lâm Nhã:
- Gặp qua Thiếu phu nhân.
Lâm Nhã không nhận biết Lý quản sự, chỉ tò mò bảo ông đứng dậy.
Giang Long thấy trên bàn đã bày đầy đồ ăn, liền không chút khách khí đi qua ngồi ở chủ vị:
- Vị này chính là Lý quản sự ở trong phủ, luận bối phận, chúng ta còn phải kêu một tiếng Cửu gia gia.
- Cửu gia gia.
Lâm Nhã nghe vậy vội vàng đáp lễ.
- Không dám nhận, không dám nhận.
Lý quản sự nghiêng người tránh ra.
- Cửu gia gia làm việc ở phòng thu chi, cũng chưởng quản nhà kho trong phủ.
Giang Long cầm lấy đôi đũa ngà, do dự một chút, liền gắp lên một miếng thịt gà béo ngậy, trải qua mấy ngày rèn luyện và điều dưỡng, hắn đã có thể ăn một phần nhỏ thịt rồi.
Thịt vốn chính là một loại thuốc bổ.
Ví dụ như thịt dê và thịt bò đều thích hợp cho mùa đông, ôn dưỡng tẩm bổ thân thể.
Nếu phối hợp thêm một ít dược liệu thì hiệu quả càng tốt.
Chỉ có chút tình huống đặc biệt là không thể ăn thôi.
- Cửu gia gia còn chưa ăn cơm chiều đúng không?
Lâm Nhã được Giang Long nhắc nhở, biết rằng Lý quản sự chưởng quản tiền lương trong phủ, liền lập tức hiểu được người này là tâm phúc của Cảnh lão phu nhân, khách khí nói:
- Không bằng ngồi xuống cùng nhau dùng bữa như thế nào?
- Cái này, cái này như thế nào được?
Tuy rằng ngoài miệng Lý quản sự từ chối, nhưng cảm thấy ước gì lập tức có thể ngồi xuống cùng hai người ăn bữa cơm này.
Không phải bởi vì đồ ăn vô cùng phong phú, cũng không phải vì hương vị ngon miệng, mà là có thể cùng chủ nhân Cảnh phủ ngồi cùng một bàn ăn cơm là một việc vô cùng có mặt mũi.
Hơn nữa chỉ có chân chính tâm phúc mới có tư cách cùng chủ nhân ngồi cùng bàn dùng cơm.
Về sau nói ra, những vị quản sự khác trong Cảnh phủ cũng xem trọng ông thêm một phần.
- Ngồi xuống đi, không cần khách khí.
Giang Long đói bụng rồi, vừa ăn vừa vẫy vẫy tay:
- Ta cũng còn có chuyện muốn nói, ăn cơm xong chúng ta nói tỉ mỉ sau.
- Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Lý quản sự vui vẻ rạo rực ngồi xuống.
Lâm Nhã muốn làm một người vợ hiền định gấp thức ăn cho Giang Long.
Tuy nhiên Giang Long lại bảo cùng nhau ăn cơm.
Tuy rằng Lý quản sự cũng coi như là bậc cha chú trong nhà, nhưng ông ấy cũng là đàn ông trưởng thành, chung quy Lâm Nhã cũng không tiện ăn cơm cùng bàn, liền bảo Đỗ Quyên mang đi mấy thứ thức ăn hào đem về phòng ngủ, tự mình ăn.
Ngọc Sai và Bảo Bình cùng nhau bắt tay vào giúp đỡ.
Bên trong Đại sảnh, cũng chỉ còn lại Giang Long và Lý quản sự.
Trong gia đình quyền quý đều chú ý đến việc không nói chuyện khi ăn uống và ngủ nghỉ, nên trong khoảng thời gian ngắn căn phòng liền yên tĩnh lại.
- Cửu gia gia uống được mấy chén?
Giang Long ăn lửng dạ, đột nhiên hỏi.
Lý quản sự nhanh chóng lắc đầu liên tục:
- Thưa ngài, ta chưa bao giờ uống rượu.
- Ah!
Giang Long cũng không gượng ép.
Bất quá hắn biết rõ những người ham rượu thích đánh bạc thì đa phần không thể trọng dụng được.
Bằng không vì không có tiền để mua rượu hay đánh bạc thua lỗ, rất có thể tham ô tiền bạc trong nhà kho.
Một lát sau, Lâm Nhã nhanh chóng dùng xong cơm, lại trở về phòng khách.
Giang Long cũng ăn no rồi, để đũa xuống.
Lý quản sự tuy rằng chỉ ăn no có bảy phần, nhưng Giang Long và Lâm Nhã cũng không ăn nữa, ông tự nhiên cũng không dám tiếp tục ngồi ăn tiếp.
Lâm Nhã liền sai bảo đám nha hoàn dọn dẹp đồ ăn còn thừa, rồi bưng nước trà lên cho Giang Long và Lý quản sự.
- Nhã nhi, mấy ngày nay mệt muốn chết rồi nhỉ.
Giang Long không có đi thẳng vào chủ đề chính, đầu tiên là quan tâm hỏi một câu.
Tuy rằng ân cần thăm hỏi rất bình thường, nhưng trong lòng Lâm Nhã cũng rất ấm áp:
- Cũng không phải rất mệt mỏi.
- Ngồi xuống nói chuyện.
Giang Long chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh.
Lâm Nhã nhu thuận đi qua ngồi xuống.
- Lần này Lý quản sự đi tới nông trang, là vì biết đến ta muốn thành lập một trang trại chăn nuôi quy mô lớn, cho nên lại đây hỗ trợ và cùng mang tới ba ngàn lượng bạc.
Vừa nhắc tới tiền, Giang Long liền nhớ lại tờ ngân phiếu mình còn không có cầm nóng liền lại bị Lý quản sự lấy mất:
- Về sau nàng vẫn quản lý sổ sách, tuy nhiên việc đi xác minh công tác, liền giao cho Cửu gia gia làm là được rồi.
- Dạ.
Khi Lâm Nhã lên tiếng trả lời, đột nhiên thấy Giang Long vụng trộm nháy mắt với mình.
Trong lòng cũng khẽ động.
Chẳng lẽ tướng công không thích người này?
- Cửu gia gia, ngươi còn có điều gì muốn nói hay không?
Giang Long nhìn về phía thân hình gầy lùn Lý quản sự.
Lý quản sự vuốt vuốt chòm râu nói:
- Ngoại trừ việc xác minh công việc dựa theo sổ sách ra, ta còn muốn đi theo người phụ trách mua đồ ăn cùng gia súc.
- Việc này không thành vấn đề.
Giang Long gật đầu đáp ứng:
- Ngươi có thể tham dự trả giá, nhưng không thể tự chủ trương thu mua gia súc không được Điền Đại Tráng chọn.
- Điền Đại Tráng đối với việc nuôi dưỡng rất có kinh nghiệm, nhãn lực của y cũng rất tốt, sẽ chọn lựa những gia súc khỏe mạnh tráng kiện.
- Vâng, ta nhớ kỹ.
Lý quản sự cho rằng Giang Long đây là đang làm liều, không có khả năng thành công, trước tiên chi tính toán kiếm lời chút tiện nghi thôi.
Mà súc vật bị bệnh, bị thương đương nhiên rẻ nhất.
Nhưng hiện tại Giang Long cố ý lên tiếng dặn dò, ông cũng không dám không nghe theo.
Có một số việc ông dám tranh giành với Giang Long, nhưng ở trong quá trình làm việc cụ thể thì chỉ có thể vô điều kiện lựa chọn nghe theo, dù sao Giang Long mới là chủ nhân chân chính của Cảnh phủ.
Tiếp theo Lý quản sự lại đề xuất vài yêu cầu, ngoại trừ ngân phiếu nhất định phải giao cho Lâm Nhã quản lý ra, Giang Long đều đáp ứng.
Vì thế Lý quản sự chỉ có thể đem ngân phiếu trên người giao cho Lâm Nhã.
Lâm Nhã không chút khách khí giơ tay tiếp nhận, nàng trông coi sổ sách, nếu ngân phiếu không nắm ở trong tay, chỉ là cái thùng rỗng, chỉ tay năm ngón có thể bài trí được cái gì?
Cho dù Giang Long có đồng ý do Lý quản sự bảo quản ngân phiếu, nàng cũng là phải tranh giành quyền lợi của mình.
Lại ngồi một lúc, Giang Long và Lý quản sự cùng nhau rời khỏi.
Lâm Nhã đứng ở cửa, ánh mắt ôn nhu nhìn bóng dáng của Giang Long càng lúc càng xa.
Đỗ Quyên trong lòng một hồi mất mát, bởi vì sau khi Giang Long tiến vào tiểu viện, cũng không có chủ động liếc nhìn ả một lần.
Trời đã tối hẳn, bầu trời đầy sao, trăng dần nhô lên chiếu ánh sáng khắp mặt đất, cả không gian như được bao phủ thêm một tầng ngân sắc thần bí, ra khỏi tiểu viện của Lâm Nhã, Lý quản sự nhìn bóng lưng Giang Long chậm rãi đi ở phía trước, muốn nói lại thôi.
Lần này tới nông trang, Cảnh lão phu nhân còn có chuyện giao cho ông.
Để ông lưu ý một chút quan hệ giữa Giang Long và Lâm Nhã.
Chuyện Giang Long bị Lâm Nhã làm tức giận hộc máu, Lý quản sự tự nhiên cũng biết được.
Tuy nhiên khi thấy Giang Long và Lâm Nhã nói chuyện với nhau, ánh mắt ôn hòa, trên mặt mang theo vui vẻ, rõ ràng khá gần gũi.
Không có dấu hiệu tức giận.
Một khi đã như vậy, vì sao Giang Long không ở cùng một chỗ với Lâm Nhã?
Khát vọng ẩm bồng tôn tử của Cảnh lão phu nhân mạnh đến cỡ nào, toàn bộ người trong phủ đều biết rõ.
Lý quản sự đã làm trợ thủ đắc lực của Cảnh lão phu nhân bao nhiêu năm qua càng hiểu rõ bức thiết trong lòng của lão phu nhân.
Hắn muốn nhắc nhở Giang Long hai câu, nhưng sự tình bực này ông lại không tiện mở miệng ra nói.
Dù sao đây cũng việc tư mật giữa hai tiểu phu thê người ta.
Giang Long cũng không biết tâm sự của Lý quản sự.
Bất quá hắn vẫn tương đối hiểu rõ tâm tình của Cảnh lão phu nhân.
Nhưng hiện tại thân thể hắn còn không có tu dưỡng tốt, không thích hợp cùng nữ nhân “này nọ í e í e”, hơn nữa bên cạnh của Lâm Nhã cũng vẫn còn cơ sở ngầm của Lâm gia phái tới.
Cho nên vào lúc này, hắn tuyệt đối sẽ không động phòng với Lâm Nhã.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, cả nông trang đâu đâu cũng bận rộn.
Rất nhiều tá điền đang chế tác phân bón nông gia.
Bởi vì nghe nói phân bón hiệu quả rất tốt, cho nên mặc dù tiếp xúc với phân cùng nước tiểu, đám tá điền này cũng vẫn là cười ha hả, làm khí thế ngất trời.
Tới buổi trưa, ở cửa nông trang đột nhiên truyền đến một hồi ồn ào.
Tiếp đó một đám cùng một đám tá điền hướng tới bên kia dũng mãnh lao tới.
Hóa ra là Điền Đại Tráng nghe theo chỉ bảo của Giang Long, đem thanh toán tiền đặt cọc mua đám trâu đực bò cái trưởng thành toàn bộ mang về nông trang.
Đám trâu bò này là Giang Long suy nghĩ muốn giúp đỡ cho đám tá điền này điền cày cấy, bọn họ tự nhiên đều rất vui sướng.
Giang Long nghe thấy động tĩnh, dừng tập Tam Thể Thức Hình Ý Quyền, mang theo Ngọc Sai, Bảo Bình, cùng với vài cận vệ đi khỏi tiểu viện tiếp đón.
- Cảm ơn Tiểu thiếu gia!
- Cảm ơn Tiểu thiếu gia!
……………
Nhìn thấy thân ảnh của Giang Long, không biết ai là người mở miệng đầu tiên, lập tức chỉ thấy lần lượt các tá điền vẻ mặt cảm kích mở miệng cảm ơn, tiếp theo liên tiếp quỳ xuống.
Nhìn lần lượt từng khuôn mặt ngăm đen chất phác đang hé ra những nụ cười sáng lạn, không biết tại sao, Giang Long đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút cay cay.
Mình làm cái gì?
Chẳng qua là mua vài con trâu mà thôi!
Thật sự không đáng giá để cho những người này cảm kích như thế.
- Đứng lên, tất cả mọi người đứng lên!
Giang Long vội vàng bước nhanh về phía trước, vươn tay từng bước từng bước đỡ lấy.
Ngọc Sai, Bảo Bình, cùng với Tang Chu và vài cái cận vệ, cũng là khẩn trương chạy lên hỗ trợ.
- Con à, ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây là Tiểu thiếu gia của chúng ta, về sau ngươi phải nhớ kỹ, đối với Tiểu thiếu gia nhất định phải tuyệt đối trung thành!
- Tiểu thiếu gia tâm địa tốt rất quan tâm tới chúng ta, Bàn Đôn, về sau ngươi trưởng thành cũng không thể làm ra sự tình có lỗi với Tiểu thiếu gia.
- Khỉ Ốm, về sau lớn lên con nhất định phải trung thành với Tiểu thiếu gia, biết không? Dám can đảm có hai lòng, lão tử sẽ đem bờ mông của ngươi đánh thành tám cánh hoa!
Thời điểm Giang Long đang bận rộn đỡ lấy đám tá điền, những lời nói của đám tá điền dạy dỗ con cái nhà mình, cũng từng câu từng câu truyền vào trong tai của hắn.
Lý quản sự lúc này đi theo bên cạnh Điền Đại Tráng, nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút ngây người.
Chợt vuốt vuốt chòm râu như có điều suy nghĩ.
Tiểu thiếu gia, đây là đang thu mua lòng người sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]