Chương trước
Chương sau
Sau một lúc lâu, Giang Long chậm rãi mở to mắt, khẽ lắc đầu với Tang Chu.

Hoài Vương là con ruột của đương kim Hoàng thượng, thân phận tôn quý, nếu y đột nhiên bị ám sát, vậy Hoàng thượng nhất định sẽ rất tức giận, cho dù đào ba thước đất, cũng nhất định phải tìm ra hung thủ.

Tang Chu nói tự tin, cũng có chút thủ đoạn, nhưng Giang Long và nàng mới vừa vặn ở chung mấy ngày mà thôi, đối với nàng không có lòng tin tuyệt đối.

Lo lắng nếu chẳng may Tang Chu trong lúc làm việc không cẩn thận lưu lại chút manh mối, vậy toàn bộ Cảnh phủ đều phải chôn cùng Hoài Vương.

Vả lại, hôm nay hắn mới gây ra mâu thuẫn với Hoài Vương, tiếp theo Hoài Vương liền bị ám sát, đến lúc đó Hoàng thượng khẳng định cũng sẽ hoài nghi đến trên người mình.

Hoàng thượng nếu thật là quyết tâm truy tra trên người mình, Tang Chu muốn động thủ, như vậy đoạn thời gian Hoài Vương ngộ hại nàng nhất định là không ở trong phủ, đến lúc đó riêng hành tung bất định cũng đủ làm người ta hoài nghi.

Tang Chu nghe vậy rất nhanh nắm chặt tay nhỏ, không tiếng động cúi thõng đầu xuống, thần sắc biến thành uể oải.

Đúng lúc này, Giang Long đột nhiên mở miệng nói:

- Hầu Giang lão ca.

Hầu Giang vẫn đi theo bên ngoài xe ngựa, lập tức ứng tiếng nói:

- Hiền đệ có chuyện gì, cứ việc phân phó.

Bởi vì Cương Đế Ba Khắc, Đồ Đô, cùng với đám người Tần Vũ bảo hộ ở xung quanh xe ngựa, cho nên Giang Long không sợ bị người khác nghe thấy.

- Tiểu đệ hy vọng Hầu Giang lão ca đi tới phụ cận Hoài Vương phủ tìm hiểu một chút nha hoàn lúc trước bị Hoài Vương giết chết trong nhà có thân nhân không.

Đôi mắt không lớn của Hầu Giang hơi hơi sáng ngời:

- Ý tứ của hiền đệ lão ca đã hiểu, cho lão ca mấy ngày thời gian, nhất định tìm hiểu rõ ràng.

Tuy rằng y không nghĩa bác vân thiên, hào khí vô song bằng Phàn Nhân, nhưng đồng dạng trong giang hồ cũng hành hiệp trượng nghĩa cướp của người giàu chia cho người nghèo, đối với hạng người động cái là giết người như Hoài Vương cũng rất phẫn hận.

- Nghe nói Hoài Vương bản tính táo bạo, mỗi ngày đều phải giết vài tôi tớ trong phủ, hẳn là người hận y tận xương có rất nhiều, Hầu Giang lão ca cũng có thể hỏi thăm nhiều nơi một chút. Hơn nữa mặc dù y là Vương gia, hậu duệ quý tộc thiên hoàng, nhưng những người hầu có thân nhân duy nhất đã bị chết ở trong tay y, chắc chỉ cần có cơ hội, cũng dám đánh bạc sinh mệnh đi ám sát.

- Ừ!

- Hầu Giang lão ca ngàn vạn lần cẩn thận hành tung, thời gian đi tìm hiểu, chúng ta không cần vội, ngàn vạn đừng lộ ra dị thường bị người trong vương phủ theo dõi.

- Ngươi yên tâm, lão ca tung hoành giang hồ vài thập niên, chính là dựa vào cẩn thận chặt chẽ, mới sống tới hiện tại.

Dứt lời, Hầu Giang rung cương ngựa, cưỡi thất ngựa cao to Sài Thế Vinh đưa cho y, xuyên qua mưa phùn, lập tức chạy về phía kinh thành.

Tang Chu, Cương Đế Ba Khắc, Đồ Đô, ngồi cùng xe ngựa với Ngọc Sai và Bảo Bình cũng không phải ngu ngốc.

Sau một lúc lâu, lần lượt đều hiểu rõ tính toán của Giang Long.

Tang Chu cũng không lại mở miệng thỉnh cầu chính mình động thủ, lắc mình rời khỏi xe ngựa.

Đoàn xe chậm rãi đi, trên trời mưa nhỏ dần dần lớn hơn, làm ướt mặt đất, ở phía sau đoàn xe, hiển ra vài vết dấu bánh xe thật sâu, sau nửa canh giờ đoàn xe đã về tới nông trang.

Hồ quản sự để mọi người ở cổng nông trang ngồi chồm hổm chờ, nhận được tin tức, lập tức mang theo cả đám đến trước trang xếp thành hàng nghênh đón.

Giang Long còn không xuống xe ngựa, lập tức để đoàn xe tiến tới.

Đoàn xe đứng ở trước cửa tiểu viện, Giang Long mới nhảy xuống xe lộ mặt, Hồ quản sự muốn tiến lên hầu hạ, nhưng bị đám người Đồ Đô ngăn ở ngoài ba trượng, và Lâm Nhã vịn cánh tay của Đỗ Quyên từ sau vừa đi tới, Giang Long cùng với nàng sóng vai xuyên qua sân, đi vào chủ viện chính sảnh.

Đám bà tử nha hoàn đưa các vật phẩm trên xe ngựa vào trong tiểu viện, một bà tử tóc hoa râm liếc nhìn bóng lưng của Lâm Nhã đang đồng hành cùng Giang Long.

Trong nông trang, phòng ở này là thuộc biệt viện xây dựng dành riêng cho chủ nhân Cảnh phủ.

Cung cấp chỗ cho chủ nhân tới đây nghỉ chân.

Diện tích khá lớn, tổng cộng có một chủ viện và ba đình viện nhỏ.

Bởi vì bình thường vẫn có người quét tước chăm sóc cẩn thận, cho nên mặc dù là thời gian dài không có người ở, đình viện vẫn mới tinh, trong không khí không có chút mùi mục, nấm mốc nào.

Chủ nhân Cảnh gia đi ra phải chú ý tứ điều này, nếu quá nhỏ, tôi tớ đi theo sẽ không có chỗ nghỉ ngơi.

Tuy nhiên dù vậy, bởi vì lần này nhân số hộ vệ theo tới nhiều lắm, nên vẫn có vẻ hơi chật chội.

Hồ quản sự vẫn tiếp cận không đến trước người của Giang Long, có chút nóng vội, cũng không biết gà và dê đưa đi tiểu thiếu gia ăn có ngon không?

Chỉ có thể ở trong viện chỉ huy người nông trang giúp đỡ bà tử nha hoàn vận chuyển vật phẩm.

Nên cũng không biết cửa hậu viện viện đã sớm bị mở ra, Dương Hải Ba và Lý Lượng mang theo mẹ con Dương Cúc Hoa và cả nhà Điền Đại Tráng đi đến.

Giang Long và Lâm Nhã đang ngồi ở chính sảnh thưởng thức trà, chợt nghe Bảo Bình nói Dương Hải Ba và Lý Lượng cầu kiến.

- Bảo bọn họ vào đi.

Giang Long đặt chén trà trong tay xuống.

Trên mặt Lâm Nhã lộ ra một tia chần chừ:

- Tướng công.

Hôm nay Giang Long đối xử với Lâm Nhã rất là tri kỷ dịu dàng, cho nên Lâm Nhã vô cùng thân thiết xưng hô Giang Long là tướng công.

- Nàng ngồi ở một bên nghe đi.

Giang Long khoát tay áo.

- Dạ.

Lâm Nhã khẽ cúi, khóe miệng mỉm cười.

Đứng ở phía sau Lâm Nhã, Đỗ Quyên oán hận trừng mắt nhìn Lâm Nhã, trong ánh mắt, lóe ra lửa ghen tỵ.

Nếu như nói trước kia Đỗ Quyên đối với Giang Long chỉ là có chút hảo cảm muốn thân cận, như vậy trải qua rừng hạnh, ả đã vô cùng ngưỡng mộ và sùng bái Giang Long rồi.

Một trái tim, giống như là muốn thắt ở trên người của Giang Long.

Hoa rơi người riêng đứng, mưa nhỏ yến bay chung!

Nhân gian lưu không được nhất, chu nhan từ kính, hoa từ cây!

Câu thơ thật đẹp a, tâm Đỗ Quyên mê say.

Duy nhất phiền lòng chính là bóng dáng riêng đứng trong mưa hoa không phải ả.

Mình nếu có thể cùng Giang Long thành một đôi yến bay chung thì thật tốt biết bao.

Trong khi Đỗ Quyên đang suy tư, Dương Hải Ba và Lý Lượng một trước một sau vượt qua cánh cửa, quỳ một chân trên đất

- Gặp qua tiểu thiếu gia.

- Đứng lên đi.

Giang Long giơ tay hư đỡ:

- Cho các ngươi tra sự tình có tiến triển gì không?

- Bẩm tiểu thiếu gia, bởi vì có Điền Đại Tráng hỗ trợ, cho nên chúng tiểu nhân đã điều tra rõ ràng Hồ trang đầu đại bộ phận ức hiếp tá điền, ăn hối lộ tiền lời nông trang, làm giả sổ sách báo cáo sai số lượng ruộng tốt và ruộng cát, đều có căn cứ chính xác.

Dương Hải Ba có chút kích động nói.

Nghĩ tới hình ảnh lúc trước mẹ con Dương Cúc Hoa bị ức hiếp, y hận Hồ quản sự đến ngứa cả răng.

Còn có thằng con mập của Hồ quản sự, tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng không phải thứ gì tốt.

- Điền Đại Tráng?

Mặt Giang Long hiện lên nghi hoặc.

Lý Lượng lập tức tiếp lời nói:

- Điền Đại Tráng là tá điền trong nông trang, chẳng những biết làm ruộng, hơn nữa rất là biết nuôi dưỡng dê nuôi dưỡng trâu bò, Điền gia ở tại nông trang là mộttrong sốt ít hộ dám chính diện chống lại Hồ quản sự, và còn có cuộc sống tương đối giàu có.

Ánh mắt Giang Long hơi hơi sáng lên, đối với người này có một tia hứng thú.

Cảnh lão phu nhân bảo hắn tiếp nhận nông trang, hắn tự nhiên sẽ không chỉ đi điều tra mỗi sổ sách ở đồng ruộng một chút, bắt sâu mọt tham ô tiền lương, tiền lời của nông trang trong phủ một chút là đã thỏa mãn trong lòng, còn phải thể hiện ra năng lực của mình, do đó nhận được Cảnh lão phu nhân tán thành, mới đi bước một đem đại quyền của Cảnh phủ nắm trong tay, biện pháp duy nhất chính là khiến tiền lời nông trang tăng nhiều!

Mà muốn ở nông trang đại triển quyền cước, không có tá điền hiểu biết đồng ruộng, am hiểu chăn nuôi, hơn nữa cân não thông minh hiệp trợ, dĩ nhiên là không được.

Lấy tay sờ lên cằm, Giang Long ngẫm nghĩ một chút, mở miệng nói:

- Bảo Điền Đại Tráng tiến vào.

Bảo Bình đi tới cửa chính sảnh truyền lời.

Chỉ chốc lát, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn khỏe mạnh nhưng thần sắc khẩn trương đi tới chính sảnh, sau lưng vừa mới vượt qua cánh cửa, hai đầu gối đã mềm nhũn phịch một tiếng quỳ xuống đất, trán chạm đất, dập đầu nói:

- Tiểu nhân Điền Đại Tráng, thỉnh an tiểu thiếu gia.

Điền Đại Tráng lần này giúp đỡ Dương Hải Ba và Lý Lượng điều tra Hồ quản sự, đã là đã không có đường lui.

Y không giống thê tử không hiểu được nặng nhẹ, thê tử bề ngoài mạnh mẽ kỳ thật lòng rất mềm, hơn nữa lại giống đứa bé luôn vì việc nhỏ tranh giành náo loạn, hơn nữa thê tử cũng không biết điều sau khi tranh đấu phân thắng bại với Hồ quản sự, kết quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nếu thắng, một nhà Hồ quản sự tự nhiên xui xẻo.

Nhưng nếu bị thua... Y không dám nghĩ tới sẽ có hậu quả gì.

Cho nên giờ phút này y không thể không khẩn trương!

Ánh mắt Giang Long dời về phía Điền Đại Tráng, thấy khuôn mặt Điền Đại Tráng ngăm đen, tứ chi tráng kiện, không giống với đại đa số tá điền trong nông trang, trên người quần áo bằng vải bông.

Trước đó lần đầu đến nông trang, ở cổng hắn nhìn thấy đại đa số tá điền đều là mặc áo thô áo lót dầy.

Mà ngay cả Hồ quản sự vì giả nghèo, cũng mặc quần áo vải thô vá chằng vá đụp.

Dưới tình huống bình thường, người có chút bản lĩnh phần lớn sẽ có chút cáu kỉnh, Giang Long muốn dùng người này, vốn còn phải cảnh cáo Điền Đại Tráng đấy, nhưng thấy Điền Đại Tráng lúc này khẩn trương mặt chạm đất, không dám ngẩng đầu, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám, cũng liền bỏ đi ý nghĩ này.

Xem ra người này đảm lượng không lớn, là một người thành thật đây.

Trong lòng Giang Long càng thêm vừa lòng, liền giơ tay giả nâng một cái:

- Đứng lên đáp lời.

- Vâng, tạ ơn tiểu thiếu gia.

Điền Đại Tráng chậm rãi đứng dậy.

Theo Điền Đại Tráng đứng lên, mọi người trong phòng mới phát hiện lúc trước bởi vì y dập đầu quá mức dùng sức, kết quả làm cho chỗ trán đã thêm một mảnh xanh tím.

- Nghe Lý Lượng nói ngươi chẳng những hoa mầu vô cùng tốt, hơn nữa còn biết nuôi dưỡng gia súc?

Giang Long rất hứng thú hỏi.

- Vâng ạ.

Điền Đại Tráng thành thật trả lời:

- Tiểu nhân vốn là không biết đâu, nhưng có lần trong nhà không có cái ăn, đi lên trấn mua chút gạo, kết quả nhìn thấy bên đường có một lão nhân đầu bạc đói đang hấp hối, trong lòng có chút không đành, liền mua cho lão vài bánh bao đen. Lão nhân ăn no có chút tinh thần thì bảo phải báo đáp tiểu nhân. Tiểu nhân vốn không cầu hồi báo, nhưng lão nhân kia lại chết sống đi theo tiểu nhân về nhà.

- Mới đầu tiểu nhân còn tưởng rằng lão nhân đầu bạc kia muốn ỷ lại nhà tiểu nhân mà ăn uống miễn phí, thê tử tiểu nhân cũng nghĩ như vậy đấy, nhưng không ngờ lão thật có bản lĩnh, còn thật sự dạy tiểu nhân phương pháp chăn nuôi trâu dê, về sau, dường như có chuyện trong lòng, vẫn không vui, không quá mấy tháng liền bệnh chết.

Tính thẳng, bộc trực, thành khẩn. Còn có chút thiện lương.

Sau khi Giang Long nghe xong liền định nghĩa ra con người Điền Đại Tráng:

- Xem ngươi mặc trên người quần áo vải bông, chắc là trong nhà điều kiện không tồi đi?

- May mắn trưởng bối kia dạy tiểu nhân nuôi dê nuôi trâu.

Trong thanh âm Điền Đại Tráng mang theo cảm kích.

- Đó cũng bởi vì ngươi làm việc thiện, cứu lão giả kia một mạng.

Lại ngồi nói chuyện phiếm vài câu với Điền Đại Tráng, Giang Long mới bắt đầu đàm chính sự.

Bởi vì biết sự tình nặng nhẹ, cho nên Điền Đại Tráng không giấu giếm, đem tất cả sự tình bất lợi y biết đến về Hồ quản sự toàn bộ đều nói ra.

Lúc này có thể nói là không phải ngươi chết, chính là ta vong! Đừng nghĩ có lưu đường sống.

Giang Long vừa nghe vừa uống trà, trong lòng có so đo, nhưng mặt không thay đổi sắc.

Nhưng trong sảnh những người khác thì người nào người nấy tức giận đỏ cả mặt.

- Tiểu thiếu gia!

Bảo Bình thiếu kiên nhẫn nhất, oán hận dậm chân nói:

- Ngài như thế nào còn có thể ngồi yên? Theo nô tỳ nói hẳn là lập tức kêu Hồ quản sự đến.

- Kêu đến sau đo thi sao?

Giang Long đặt chén trà xuống thản nhiên mở miệng hỏi lại.

- Tất nhiên là hung hăng đánh gã một trận rồi!

Bảo Bình kêu la.

Điền Đại Tráng nghe vậy trong lòng máy động, chỉ đánh Hồ quản sự một trận đơn giản như vậy sao?

Nhưng Hồ quản sự có chỗ dựa đấy, đánh rắn không chết, cuối cùng bị cắn chính là y.

Từng giọt mồ hôi, rỉ ra trên ót Điền Đại Tráng.

Giang Long thấy Điền Đại Tráng liên tiếp dùng ống tay áo lau mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ, Điền Đại Tráng này thật một người tâm tư thông thấu đấy. Hiểu được trong đó lợi hại!

Lấy tàn nhẫn tâm đen của Hồ quản sự, nếu thật có cơ hội xoay người, khẳng định phải hung hăng trả thù, không khiến một nhà Điền Đại Tráng vợ con ly tán, cửa nát nhà tan, sợ rằng sẽ không ngừng.

- Nhã nhi, nàng thấy thế nào?

Giang Long đột nhiên nhìn về phía Lâm Nhã hỏi.

Lâm Nhã ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ đến Giang Long sẽ hỏi nàng, ngẫm nghĩ một chút mới hạ giọng nói:

- Hồ quản sự dám ở nông trang làm xằng làm bậy, hẳn là trong phủ có người che chở, theo thiếp thân hẳn là tra hỏi cái rõ ràng trước, sau đó lại suy xét xử trí Hồ quản sự như thế nào.

Trước kia Cảnh Giang Long mặc kệ mọi việc, người trong phủ có chút quyền lực vả lại có thể bảo che Hồ quản sự, tất nhiên là tâm phúc của Cảnh lão phu nhân.

Giang Long lập tức hiểu rõ ý tứ của Lâm Nhã.

Trước khi còn chưa rõ ràng thì đừng động thủ, bằng không sợ là đắc tội trợ thủ đắc lực của Cảnh lão phu nhân.

Đây là một phen hảo tâm.

Cuộc sống Lâm Nhã trước kia ở Lâm phủ, không ít bị tôi tớ trong phủ ức hiếp, hiểu được có vài người hầu đắc thế so với người không được chủ nhân đương gia coi trọng, địa vị có khi còn cao hơn vài phần.

Điền Đại Tráng rất thông minh, đáng tiếc năm xưa còn nhỏ trong nhà khốn cùng không được đi học, bằng không nói không chừng còn có thể lăn lộn kiếm cái quan bào mặc vào thân.

Cũng là hiểu ra ý tứ trong lời nói của Lâm Nhã Thiếu phu nhân, khuôn mặt ngăm đen liền trắng bệch.

Nhưng cũng ngay tại lúc này Giang Long đột nhiên đứng dậy.

Trên mặt là một mảnh lạnh như băng, lớn tiếng hạ lệnh

- Người tới, đem một nhà Hồ quản sự, Lý Ngũ, Triệu Tam Thủ cùng với Mẫn Bà Tử toàn bộ trói lại!

๑๑۩۞۩๑๑
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.