Chương trước
Chương sau
Cảnh lão phu nhân dường như chỉ là thuận miệng nhắc tới Lý quản sự một chút, ngoài miệng than khẽ, liền không lại tiếp tục cái đề tài này, nhưng Giang Long lại từ đó có thể thấy được Cảnh lão phu nhân đối với Lý quản sự vẫn là tương đối coi trọng.

Vì thế Giang Long chỉ cúi đầu, mày nhăn lại, hai tròng mắt ngưng lại.

Mặc dù chỉ là gặp qua một lần, nhưng hắn cũng đã trên cơ bản hiểu thấu tính nết Lý quản sự.

Không tính là chán ghét người này, nhưng quyền tài chính trong phủ quan trọng đến mức nào?

Chờ hắn chân chính làm đương gia tác chủ, khẳng định phải đem nhà kho và phòng thu chi đều giao cho tâm phúc đắc lực của mình tới quản lý.

Sử dụng người của chính mình tóm lại vẫn yên tâm, thuận buồm xuôi gió hơn.

Cảnh lão phu nhân đương nhiên không biết ý nghĩ trong lòng Giang Long lúc này, hơn nữa theo bà, tuổi Giang Long bây giờ còn rất trẻ, trước kia tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua sự vụ trong phủ, dù cho nhanh nhất cũng phải rèn luyện năm sáu năm, thậm chí là bảy tám năm mới có thể độc chắn một phía.

Mà đến lúc đó, bất kể là chính bà, hay là một ít lão nhân trong phủ đi theo bà đều đã già rồi, tinh lực không đủ cũng nên lui ra rồi.

Giang Long vừa lúc toàn quyền tiếp nhận tất cả công việc trong phủ.

Nếu như Giang Long không phải xuyên qua mà đến, thì ý nghĩ của Cảnh lão phu nhân cũng không sai.

Cảnh phủ gia đại nghiệp lớn, một người trẻ tuổi chậm rãi lớn lên đích thật là cần tôi luyện tốt nhiều năm mới có thể tiếp nhận.

Như vậy tân chủ nhân và lão thủ hạ của Cảnh lão phu nhân nên lui ra cũng sẽ không nảy sinh xung đột khi bàn giao quyền lực.

Nhưng hiện tại Giang Long chắc là sẽ không chờ thêm nhiều năm mới tiếp nhận Cảnh phủ vào tay.

Bên cạnh hắn có tai họa ngầm nguy hiểm, còn muốn giúp Lâm Nhã cứu ra đệ đệ, hơn nữa Cảnh phủ và đương triều thái tử cũng không qua lại, đó đều cần hắn nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết.

Mà nếu là không có nhân lực và tài nguyên hùng hậu của Cảnh phủ ủng hộ, một đôi tay trắng của hắn đương nhiên là không có bất kỳ biện pháp nào cả.

Cho nên điều kiện tiên quyết, chính là trước tiên trở thành đương gia chủ nhân chân chính cầm quyền của Cảnh phủ.

Xem ra xung đột với lão quản sự trong phủ là khó tránh khỏi, hẳn là không tránh khỏi.

Giang Long nghĩ thông suốt xong, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt thần sắc tự nhiên, tuy nhiên trong con ngươi lại có tự tin đến tột cùng.

Lại cùng Cảnh lão phu nhân hàn huyên một hồi, Giang Long cáo lui.

Trở lại tiểu viện, Giang Long nói cho Ngọc Sai và Bảo Bình, ngày mai đi nông trang của phủ.

- Tiểu thiếu gia gạt người, ngài lúc trước đã đáp ứng nô tỳ, ngày mai lái xe đi ra ngoài đạp thanh rồi mà.

Bảo Bình lập tức bất mãn ồn ào.

Giang Long cười khẽ, giơ tay lên xoa xoa đầu Bảo Bình:

- Không phải có chỗ thôn trang đặt ở chân núi, phụ cận thì có một mảnh lâm viên lớn sao?

- Hừ, hóa ra chỉ là nhân tiện đạp thanh a.

Mấy ngày nay trên người của Giang Long có biến hóa rất lớn, không non nớt giống như trước kia, có khi Bảo Bình và Ngọc Sai còn phải đi dụ dỗ, bây giờ trên người chẳng những có một cỗ khí chất vô cùng hấp dẫn người khác, hơn nữa thoáng chốc biến thành thành thục rất nhiều.

Bảo Bình và Ngọc Sai ngay từ đầu có chút nghi hoặc và không thích ứng, nhưng cuối nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Giang Long hẳn đã trải qua một hồi đuổi giết, con người mới đột nhiên trở nên thành thục.

Về phần không thích ứng... Bây giờ Giang Long thật sự là ưu tú hơn so với trước kia, các nàng ước gì Giang Long đã có loại biến hóa này sớm vài năm rồi cơ.

Bảo Bình rất thích động tác Giang Long xoa xoa đầu mình vô cùng thân thiết, cảm thấy bàn tay của Giang Long thật ấm áp, bị vuốt rất thoải mái, nhưng vẫn giả bộ mất hứng nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, đương nhiên, nàng sẽ không thật sự né tránh, miệng nhỏ giọng oán giận.

Ngọc Sai rõ ràng cũng có chút thất vọng, cúi đầu xuống, nàng vốn muốn cùng Giang Long đi chơi vui vẻ một ngày nữa cơ.

Lúc trước nghe nói đến đi đạp thanh xong, nàng bắt đầu cao hứng thu thập hành trang, nguyên bản động tác nhanh nhẹn hiện tại nháy mắt liền biến thành chậm lại.

Nhưng một câu nói của Giang Long, lại lần nữa làm cho nàng lộ tươi cười.

- Chuẩn bị nhiều quần áo một chút, chúng ta phải ở trên nông trang vài ngày.

- Thật tốt quá!

Bảo Bình nhảy dựng lên hoan hô.

Giang Long sau khi rời đi, Cảnh lão phu nhân phái người gọi Trương Khương thị, cho biết việc Giang Long tiếp nhận mấy chỗ nông trang để rèn luyện.

- Nhưng trước kia tiểu thiếu gia cũng chưa từng đi nông trang, sợ là hiện tại ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được?

Trương Khương thị nghe vậy thì có một chút buồn bực, nông trang của phủ do bà ta tổng trù quản lý, hiện tại Giang Long đến nhúng tay, chính là đang đoạt quyền lực của bà ta.

- Hả!

Sắc mặt Cảnh lão phu nhân bỗng trầm xuống, đặt thật mạnh chén trà trong tay xuống.

Vài giọt nước trà nóng tràn ra, làm ướt mặt bàn.

Trương Khương thị thầm kêu không tốt, không đợi Cảnh lão phu nhân phát hỏa, liền vội vàng cười nói làm lành:

- Nô tỳ chỉ là lo lắng tiểu thiếu gia đi nông trang rồi sẽ tự chủ trương, bởi như vậy sẽ phá mất trật tự bình thường dĩ vãng của nông trang, dù sao từng cái nông trang đều có hơn một trăm hộ tá điền, những tá điền này còn trông cậy vào đất hoa mầu ở đó để sống tạm nữa.

Nếu chẳng may tiểu thiếu gia làm cho nông trang lung tung lộn xộn, cho dù những tá điền này ngoài miệng không nói cái gì, trong lòng cũng sẽ oán giận.

Tuy nhiên nếu ngài đã quyết định rồi, nô tỳ tự nhiên là mạnh mẽ ủng hộ.

Cảnh lão phu nhân cũng biết Cảnh Giang Long dĩ vãng chưa từng tiếp xúc qua việc đồng áng, đi nông trang rất có thể xảy ra sai lầm.

Nhưng người tuổi trẻ ở trong quá trình trưởng thành, lại không phạm sai lầm cơ chứ?

- Nếu Giang Long thật sự có xằng bậy, làm hại sản lượng ruộng hoa mầu năm nay giảm, đến lúc đó đợi cho thu hoạch vụ thu liền án giá cả bồi thường cho nhóm tá điền.

Cảnh lão phu nhân không phải người không nói đạo lý, đồng thời rất là thương cảm tôi tớ và tá điền trong phủ.

- Vâng!

Trương Khương thị nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, Cảnh lão phu nhân nói như vậy, căn bản chính là rõ ràng nói cho bà ta biết, bà ta không cần nghĩ nhiều như vậy, Giang Long cho dù là phạm sai lầm, cũng không có gì lớn:

- Vậy nô tỳ đi tìm quản sự nông trang lại đây, dặn dò gã hiệp trợ tiểu thiếu gia.

- Đi đi!

Lấy cơ trí của Cảnh lão phu nhân làm sao nhìn không ra chút tâm tư của Trương Khương thị?

Nhưng cuối cũng không mở miệng trách cứ.

Tuy nhiên cũng không muốn để Trương Khương thị vẫn lắc lư ở ngay trước mắt.

- Trước khi tìm quản sự đi hỏi Giang Long một chút, xem nó muốn đi tiếp nhận nông trang nào.

- Ah!

Trương Khương thị cảm thấy bất mãn, bà ta nguyên bản còn muốn cố ý chọn cái nông trang sản xuất kém nhất cho Giang Long tiếp nhận cơ.

Rời khỏi tiểu viện của Cảnh lão phu nhân, Trương Khương thị thở phì phò đi tìm Giang Long, nếu Cảnh lão phu nhân đã ra lệnh, bà ta cũng không dám dương phụng âm vi.

Lúc này đã trưa, Giang Long đang ngồi ở trước bàn dùng cơm trưa.

- Tiểu thiếu gia, Khương ma ma đến đây.

Một tiểu nha hoàn thủ vệ ở bên ngoài thông truyền.

Giang Long đối với Trương Khương thị không có chút hảo cảm nào, nếu không phải có thể nhìn ra Cảnh lão phu nhân mỗi lần đối với người này đều là vô cùng che chở, hắn mới lười gặp:

- Để cho bà ta đi vào.

- Vâng.

Thanh âm tiểu nha hoàn vừa mới dứt, Trương Khương thị liền mạnh mẽ nhấc lên rèm cửa đi đến.

Nhìn đến động tác mạnh của Trương Khương thị như vậy, Giang Long rũ xuống đôi mắt, chậm rì rì cầm lấy thìa uống một ngụm canh ngân nhĩ hạt sen.

Trương Khương thị thấy Giang Long đối với chính mình đến là thờ ơ, không nói mang một chút kính ý đứng lên nghênh đón, ân cần thăm hỏi một chút, thậm chí mắt còn không thèm nhìn thẳng, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, tốt xấu bà ta cũng là phụ tá đắc lực của Cảnh lão phu nhân, lúc Giang Long còn nhỏ bà ta còn từng bế qua nữa đó.

Nói là nửa trưởng bối của Giang Long cũng không ngoa!

Hừ!

Trương Khương thị ép xuống lửa giận đang bốc lên trong lồng ngực, nói thẳng ý đồ đến:

- Lão phu nhân phái ta lại đây hỏi một chút, tiểu thiếu gia tính toán tiếp nhận nông trang nào của phủ?

- Một cái ở Ô Thạch Sơn kia.

Giang Long cũng là lười nói vô nghĩa với Trương Khương thị.

Trương Khương thị xoay người rời đi, hai nha hoàn đi cùng ở bên cạnh bà ta rõ ràng cảm giác được không khí hơi không đúng, vội vàng thi cái lễ với Giang Long mới nhanh theo sau.

- Tiểu thiếu gia, Khương ma ma ở trong phủ giao thiệp rộng, uy vọng cũng là cực cao.

Từ sau khi Khương ma ma vào nhà, Ngọc Sai liền khẩn trương đứng lên do dự một chút mở miệng nói.

Bảo Bình cũng nhìn ra Giang Long dường như cùng Trương Khương thị có chút không hợp, nhưng không hiểu được nguyên nhân, mở miệng nói:

- Đúng vậy a, hơn nữa lão phu nhân rất tín nhiệm Khương ma ma.

Giang Long nghe vậy cũng không trả lời, chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.

Trương Khương thị uy vọng cao tới đâu, cũng chỉ là một quản sự của Cảnh phủ!

Mình là Cảnh phủ tiểu thiếu gia, chẳng lẽ lại còn phải hạ thấp người đi lấy lòng một quản sự mà mình không thích trong phủ?

Trương Khương thị thở phì phò rời khỏi tiểu viện Giang Long rồi, rốt cục không kìm nổi lửa giận trong lòng!

Giọng căm hận nói:

- Đi đem Hồ quản sự tìm đến!

Hồ quản sự chính là trang đầu của nông trang Ô Thạch Sơn kia.

Chỉ chốc lát, Hồ quản sự vội vàng từ bên ngoài phủ tới, Trương Khương thị ở tại nhà mình tiếp kiến Hồ quản sự.

Cũng không biết hai người nhỏ giọng trong phòng nói mấy thứ gì, sau khi Hồ quản sự ra về, liền bay nhanh về nông trang.

Bởi vì không có cố ý giấu giếm, chỉ chốc lát, việc Giang Long muốn đi tiếp nhận nông trang ở trong phủ truyền ra.

Lâm Nhã trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng tinh thần cũng đã khôi phục.

Lúc này của nàng vừa mới ăn cơm trưa, đang ngồi ở trước giường vuốt ve con sói xám, Đỗ Quyên đột nhiên vội vã xông vào phòng.

Hai nha hoàn tạm thời phụng mệnh tiến đến hầu hạ Lâm Nhã thấy thế mày liễu hơi nhíu.

Đỗ Quyên này thật sự là lỗ mãng chẳng phân biệt được tôn ti, trước khi vào cửa cũng không biết thông truyền trước một tiếng sao?

Các nàng hai người vụng trộm liếc Lâm Nhã một cái, thấy Lâm Nhã không có tức giận, liền không chỉ trích nữa.

Hẳn là quan hệ chủ tớ cực tốt, cho nên không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt này, hai nữ phỏng đoán trong lòng.

- Thiếu phu nhân, nô tỳ vừa mới nghe người ta nói tiểu thiếu gia muốn đi quản lý nông trang của phủ, ngài muốn cùng đi hay không?

Đỗ Quyên nhãn lực nhạy bén, mặc dù hai nha hoàn cẩn thận, nhưng ánh mắt âm thầm và động tác nhỏ vẫn không tránh được ánh mắt của ả, tuy nhiên ả đựa vào thân phận của mình đặc thù, mới không sợ hai cái nha hoàn này.

Lâm Nhã nghe vậy mắt đẹp sáng ngời!

Hai tay đang ôm con sói xám bản năng nắm thật chặt.

- Vậy ngươi đi giúp ta hỏi một chút.

Đỗ Quyên nghe vậy lập tức gật đầu, sau đó vội vàng xoay người rời khỏi.

Vừa mới bước ra cánh cửa đi vào tiểu viện, trong cặp mắt của Đỗ Quyên liền hiện lên một chút ghen ghét:

- Trước kia bảo ngươi tiếp cận Cảnh Giang Long ngươi luôn từ chối, nhưng bây giờ lại ước gì chính mình đưa tới cửa, xem ra nữ nhân ti tiện này quả nhiên là động tâm với Giang Long rồi!

Tuy rằng ả kiêng kỵ Lâm Nhã, hơn nữa chuyển biến chủ ý tính toán theo Lâm Nhã ở nơi này mò chỗ tốt hơn, nhưng tâm lý ả có chút biến thái, chính là không thể nhìn Lâm Nhã tốt.

Giang Long cơm nước xong, đang ngồi ở trước bàn uống trà, nghe được Đỗ Quyên cầu kiến.

Đỗ Quyên là một nha hoàn hồi môn của Lâm Nhã, không biết có phải cũng là bề trên Lâm gia phái tới giám thị Lâm Nhã hay không?

Giang Long trước kia không có cơ hội tới tiếp xúc, lúc này đặt chén trà xuống, để Đỗ Quyên tiến vào.

Đỗ Quyên đi vào nhà, không có một chút ngượng ngùng, thân làm một cô gái và lại là nha hoàn nô tỳ liền đưa ánh mắt nhìn thẳng chăm chú vào khuôn mặt của Giang Long.

Lần trước Giang Long nở rộ tài hoa ở Già Lâm Tự, Đỗ Quyên cũng đã sinh lòng ngưỡng mộ.

Ngọc Sai đang dọn dẹp cái bàn, còn Bảo Bình thì bưng chậu đồng, nàng vừa mới giúp Giang Long rửa sạch hai tay, nhìn thấy Đỗ Quyên lớn gan như vậy nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia nhà mình, đều cảm thấy không vui.

Tuy nhiên Đỗ Quyên là nha hoàn hồi môn của Thiếu phu nhân, dựa theo lệ thường, đợi sau khi Lâm Nhã mang thai, thì có được Lâm Nhã sai khiến đi hầu hạ Giang Long chuyện giường chiếu, cho nên xem như đã âm thầm lập thành nữ nhân của Giang Long, các nàng dù mất hứng thế nào, cũng không thể nói cái gì.

- Nô tỳ bái kiến tiểu thiếu gia.

Đi thẳng tới phụ cận, Đỗ Quyên mới cúi đầu hai tay đỡ ở bên hông cong đầu gối thi lễ, cũng tận khả năng khiến động tác của mình tuyệt đẹp, hy vọng mượn mượn điều đó hấp dẫn chú ý của Giang Long.

- Đứng lên.

Nhưng Giang Long đối với việc can đảm nhìn thẳng và động tác thi lễ tao nhã của Đỗ Quyên đều coi như không thấy, giơ tay nhắc lấy chén trà, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi vài lá trà đang dập dềnh trên mặt nước.

Còn âm thầm chú ý đến nhất cử nhất động của Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên không coi là mỹ nhân, nhưng tướng mạo cũng tính là không kém.

Những thứ khác hoàn hảo, chỉ có điều lại có một đôi mắt tam giác.

Người như vậy bình thường đều là khá khắc nghiệt, tham lam, và lại lòng lang dạ sói!

- Ngươi tìm đến ta có việc gì?

- Là Thiếu phu nhân nghe được ngày mai ngài định xuất phủ đi nhận một nông trang, cho nên phái nô tỳ lại đây hỏi một tiếng, có thể cũng mang Thiếu phu nhân đi hay không.

Giang Long trầm mặc.

Sau một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu:

- Có thể!

๑๑۩۞۩๑๑
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.