Dưới chân núi Tử Vân Phong, một thôn làng nhỏ hẻo lánh, thiếu nữ thanh tútính tình trầm tĩnh dẫn sư đệ muội xuống núi, đi mua vật dụng sinh hoạtbổ sung, cố định hai tháng một lần.
Lầnnày vì nương bị cảm lạnh, không cùng bọn họ xuống núi. Lần đầu tiên bangười họ đi vào thôn mà không có người lớn đi cùng, vì thế trong lòng có chút khẩn trương, hưng phấn.
Maymà thiếu nữ thanh tú tính tình vững vàng, chiếu theo tờ giấy mua đồ,cũng không có nhầm lẫn gì. Có điều khó khăn lắm nàng mới mua xong đồ này nọ, quay đầu tìm người, lại không thấy hai kẻ không an phận sư đệ muộikia đâu.
Ôi… không biết là lại thấy cái gì mới mẻ, điên cuồng đi chơi nữa rồi.
Than thầm, thiếu nữ thanh tú đang định tìm người, lại thấy một đám gây rốicách đó không xa. Hai bóng người cực kỳ quen thuộc, tiếng kêu la cũng từ đó truyền đến, làm nàng không khỏi rùng mình, vội vàng dắt xe ngựa chởhàng chạy tới đám gây rối.
“Xảy ra chuyện gì?” Chen vào giữa đám đông vây quanh, nàng nhíu mày hỏi.
“Sưtỷ!” Hai miệng một lời, thiếu niên tuấn tú và thiếu nữ xinh đẹp tức tốcchạy tới cạnh sư tỷ nhà mình, chỉ là một cái mặt thì đỏ gay, thở phìphò, cái mặt còn lại thì vừa xấu hổ vừa tức giận, lại uất ức.
“sưtỷ, đám xấu xa này định vô lễ với sư muội!” Giận dữ trỏ vào một đám đạihán vẻ mặt dung tục, thiếu niên tuấn tú hổn hển tố cáo.
Vô lễ?
Thiếu nữ thanh tú nhìn thiếu nữ xinh đẹp, thấy vành mắt nàng đỏ hoe gật đầu,lông mày nhíu càng chặt. Kế đó nghiêm nghị quay sang nhìn đám đại hánmặt mũi dung tục trông như phường lưu manh, định dùng lời lẽ sắc bén líluận với chúng một phen, lại thấy bọn chúng ỷ người đông thế mạnh, mặtcười dâm đãng từng bước ép sát lại.
“Ôcha cha! Các huynh đệ, lại có một tiểu nương tử đến nữa, tuy không xuấtsắc bằng người kia nhưng vậy cũng được, đủ tư cách mua vui cho huynh đệchúng ta ha ha!”
Hántử dung tục dẫn đầu cười ngả ngớn, ánh mắt dâm tà quét qua quét lại trên người hai sư tỷ muội, làm mấy tên thủ hạ cười rống lên, tựa hồ một chút cũng không để ý giữa thanh thiên bạch nhật chòng ghẹo con gái nhà lành.
Thực tế, bọn chúng là đám du côn lưu manh trong thôn nhỏ này, thường ngàylàm đủ chuyện ác, kết bè kết đảng đi khắp nơi làm xằng làm bậy, ức hiếpdân chúng. Thôn dân vừa ghét vừa sợ chúng, thế nên hôm nay không có mộtai dám đứng ra bênh vực ba người?!
“Không cho phép các ngươi nói sư tỷ và sư muội ta như thế!” Không cách nàonhẫn nhịn được việc sư tỷ muội thân thiết nhất bị đám nam nhân ghê tởmnày nói những lời tục tĩu như thế, thiếu niên tức giận đến nỗi hai mắtmuốn phun lửa, nếu không vì nhớ lời sư phụ trước khi xuống núi, ân cầndặn dò bọn họ không thể gây chuyện, hắn đã sớm xông lên xé cái miệngthối của chúng rồi.
“Xútiểu tử, không có chuyện của mày, cút!” Hán tử cầm đầu thấy hắn tuổi còn nhỏ, căn bản không coi vào đâu, đưa tay đẩy người đồng thời lấy mắt rahiệu cho thuộc hạ.
Tứcthì, một đám người dâm đãng chia nhau xuất thủ nhằm vào hai tiểu cônương. Nào ngờ còn chưa kịp đụng tới, đám lâu la nhằm vào cô nương xinhđẹp đã bị thiếu niên luồn lên, che chắn nàng sau lưng đánh cho bất tỉnh.
Cònđám lâu la tập kích thiếu nữ thanh tú cũng không hẹn mà mọc thêm một cây ngân châm trên người mỗi tên, tên nào tên nấy lăn lộn trên đất rên lađau đớn.
Băng lưu manh côn đồ này chẳng qua lợi dụng người đông thế mạnh, hoành hànhbá đạo nơi thôn nhỏ này, nhiều lắm cũng chỉ là quyền cước lanh lẹ mộtchút, nào có căn bản công phu gì đâu?
Hômnay ăn mệt trong tay ba người nhìn như còn trẻ dễ bắt nạt này, tronglòng vừa kinh vừa sợ, bất tỉnh mặc bất tỉnh, gào khóc kệ gào khóc, không tên nào dám ra tay nữa.
Ngược lại dân chúng vây xem xung quanh cũng không ngờ gia đình sống trên TửVân Phong, cứ hai tháng một lần lại vào thôn mua vật dụng lợi hại nhưthế, vừa ra tay đã dạy dỗ đám ác bá mà thôn dân căm hận nhưng không dámnói, trong lòng không khỏi thấy thống khoái, ào ào vỗ tay khen ngợi.
“Aikêu chúng mày dám chòng ghẹo sư tỷ, sư muội ta… Ai kêu chúng mày dámchòng ghẹo sư tỷ, sư muội ta… đáng kiếp!” Trong tiếng vỗ tay của thôndân, thiếu niên vừa đắc ý vừa bất mãn, tiếp tục mắng, còn không quêntặng thêm vài đá cho đám lưu manh đang lăn lộn rên la hừ hừ kia, giảitỏa căm phẫn.
“Đủrồi!” Mặt mày vô cảm ngăn cản thiếu niên “giậu đổ bìm leo”, thiếu nữthanh tú lạnh nhạt “Đồ đạc cũng mua đủ rồi, về thôi, đừng để nương chờlâu, lo lắng.”
Rấtnghe lời, thiếu niên và thiếu nữ xinh đẹp gật đầu, cười hi hi giành dắtngựa thồ, hai người sóng vai bước đi, dọc đường đùa giỡn, tiêu sái đitrước.
Thiếu nữ thanh tú im lặng không nói nối gót đằng sau, chăm chăm nhìn đôi trai gái xứng đôi như kim đồng ngọc nữ, tình cảm hòa hợp, đáy mắt sâu thẳmmơ hồ lộ ra một chút chua xót…
Lúc hai sư tỷ muội bọn họ cùng gặp nguy hiểm, sư đệ luôn theo bản năng bảo hộ sư muội trước…
Không không không, sao nàng có thể nghĩ như thế? Sư muội còn nhỏ tuổi, bảo vệ nàng trước là phải rồi… sao nàng có thể so đo như vậy? Không nên… không nên…
Lắc lắc đầu, dường như muốn lắc cho rớt cái ý nghĩ không nên đó ra khỏi đầu, nàng cười khổ…
Tuy biết không nên, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi khổ sở… Đúng thế! Chỉ là có chút khó chịu…
Từ trong mộng tỉnh lại, Trầm Đãi Quân trở người xuống giường, sắc mặt hơi tái khẽ ôm ngực đang khó chịu…
Nàng nằm mơ, một giấc mơ đã xảy ra từ lâu lắm rồi nhưng lại khiến nàng có chútkhó chịu. Cảm giác khó chịu mơ hồ nhưng cứ quanh quẩn trong ngực khôngđi thật tình khiến tâm tình nàng không khá lên nổi, thậm chí cánh taycũng…
Vô thứcvén tay áo lên, nhìn vết thương không nghiêm trọng, sau khi bôi Ngọctuyết cao chuyên trị thương đã khép miệng lại, chỉ còn lại một vết sẹohồng nhạt trên cánh tay, kì thật đã không còn đau mới đung, nhưng nànglại cứ có cảm giác đau âm ỉ.
Ha… xưa nay luôn như vậy, không phải sao?
Sư đệ trước tiên bảo vệ, luôn là sư muội, nàng sớm biết rõ, cũng sớm tập thành thói quen rồi, không có gì khổ sở cả…
Không có gì…
Suy nghĩ hỗn loạn, môi Trầm Đãi Quân không tự chủ được thoáng qua một nụ cườichua xót. Đương lúc thần sắc hoảng hốt, cửa phòng đột ngột bị người nhẹnhàng đẩy ra, phát ra một tiếng “két” nho nhỏ, nhưng cũng khiến nànghoàn hồn, đưa mắt nhìn ra cửa thì thấy sư đệ bê một mâm đồ ăn rón ra rón rén đi vào phòng, bộ dạng lén lén lút lút làm nàng không nhịn được bậtcười khẽ.
Nghetiếng, Hoa Đan Phong ngẩng đầu nhìn, thấy sư tỷ dịu dàng cười cười đứngbên giường nhìn hắn, lòng vui vẻ hẳn lên, “Sư tỷ, tỷ tỉnh rồi!”
Gật gật đầu, Trầm Đãi Quân lấy làm lạ hỏi: “Lén la lén lút y như ăn trộm, đệ làm trò gì thế?”
“Cònkhông phải sợ làm tỷ thức giấc sao?” Bị đùa là ăn trộm, Hoa Đan Phongtức anh ách phùng má lên biện hộ, kế lại vui vẻ cười: “Sư tỷ, tỷ đóichưa? Mau ăn cơm đi!” Vừa sôi nổi kêu gọi, vừa bày đồ ăn thơm ngào ngạtra bàn.
Nghe hắn nói thế, Trầm Đãi Quân mới thực sự thấy đói. Nhớ lại sau chuyện ngoài ý muốn lúc sớm kia, nàng bị sư đệ muội tiễn về phòng, băng bó vết thươngtỉ mỉ lần nữa. Dưới sự ép buộc dẻo miệng của sư đệ liến thoắng luôn mồm“người bị thương phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi”, nàng lại quay về giườngnằm, vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được nữa, không ngờ nằm xuống lạingủ lúc nào không biết.
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Nhìn sắc trời ngoài song cửa, có lẽ đã quá giờ ngọ rồi.
“Giờ Mùi rồi!” Nhanh nhẹn trả lời, Hoa Đan Phong kéo nàng đến ngồi trước bàn,đắc ý cười nói: “Đệ nghĩ sư tỷ chắc cũng sắp tỉnh rồi, đặc biệt chuixuống nhà bếp của Vũ gia trang, nhờ đầu bếp nấu mấy món nóng hổi bê lêncho sư tỷ lót bụng, không ngờ sư tỷ quả nhiên đã tỉnh rồi, thật tình đệkhông thể không bội phục mình thần cơ diệu toán.”
“Phảiphải phải, đệ là Quỷ Cốc Tử đầu thai.” Vô lực lắc đầu hùa theo, Trầm Đãi Quân gắp vài miếng trong tiếng cười vui vẻ của hắn, sực nhớ ra vội vàng hỏi: “Sư muội đâu? Sao không thấy đâu hết?”
“Vũtrang chủ mời gánh hát diễn tuồng trong tiền viện, náo nhiệt vô cùng, sư muội ham mới lạ, kéo Du công tử đi coi rồi.” Tự rót cho mình một chéntrà, Hoa Đan Phong nhún vai, vừa uống vừa nói chỗ sư muội đang ở.
Hóa ra là thế, chẳng trách không thấy người đâu!
Gật đầuđã hiểu, nàng gắp một miếng thức ăn, đang định cho vào miệng đột nhiêncảm thấy không đúng, ngừng lại, vội vã hỏi tiếp: “Sao đệ không đi?”
Quái lạ! Hắn cũng là kẻ ưa náo nhiệt, sư muội đã đi rồi, hắn không có lí nào không đi theo.
Nghe thắc mắc, Hoa Đan Phong không cao hứng trợn mắt: “Sư tỷ, sao đệ có thể để tỷ ở đây một mình? Tỷ còn bị thương đó!”
Tuy hắn cũng chưa xem diễn tuồng bao giờ, rất muốn đi xem náo nhiệt nhưng mấy cái đó sao quan trọng bằng sư tỷ được!
Thấy hắn thở phì phì, lại hùng hồn ưỡn ngực la hét, Trầm Đãi Quân ngược lại vuivẻ mỉm cười. Cảm giác phiền muộn ưu tư cứ quanh quẩn trong ngực sau khitỉnh dậy nhất thời tiêu tan không thấy, tâm tình của nàng nháy mắt cũngsáng sủa lên.
Ồ… hiếm có cỡ nào! Hắn lại chọn ở bên nàng mà không phải theo sư muội đi chơi.
“Nóivậy, ta phải cảm ơn đệ rồi?” Khó nén được trêu đùa, Trầm Đãi Quân tuytrong lòng hết sức hân hoan nhưng khóe môi vẫn chỉ nở một nụ cười nhànnhạt, chỉ có đôi mắt cong cong sáng ngời rạng rỡ mới tiết lộ tâm tìnhcủa chủ nhân.
“Sao đệphải cần sư tỷ cám ơn?” Hoa Đan Phong bị chọc đến nổi vểnh râu trợn mắt, “Từ nhỏ tới lớn, đệ bị bệnh, bị thương đều do sư tỷ chiếu cố, lần nàykhó có dịp sư tỷ bị thương…”
Trầm Đãi Quân nhướng mày, “Sao, ta bị thương, đệ rất vui hả?”
“Đươngnhiên không phải!” Hoảng hồn phát hiện mình nói sai, Hoa Đan Phong ảonão tát miệng mình một cái, vội vàng thanh minh: “Nhìn sư tỷ bị thương,lòng đệ rất khó chịu, sao vui được chứ? Sư tỷ vĩnh viễn không đau khôngbệnh, khỏe khỏe mạnh mạnh là tốt nhất…”
“Được rồi, ta chọc đệ thôi!” Thấy hắn sốt ruột giải thích, thực sự sợ bị hiểu lầm, Trầm Đãi Quân bật cười.
“Sư tỷ!” Giận dỗi kêu một tiếng, Hoa Đan Phong thấy mình bị đùa, giận đỏ mặt không nói.
Thấy hắn vẫn còn giận, Trầm Đãi Quân cười thầm, liên tục dỗ dành như đang dỗ trẻ con, “Được rồi được rồi! Là sư tỷ không đúng, không nên cố ý hiểu lầmđệ. Đừng giận mà, bằng không để người ta thấy đệ lớn rồi mà còn giốngđứa bé ba tuổi chu miệng nổi giận, không cười đệ mới lạ?”
Chà…nhìn hắn thở phì phò, hoàn toàn giống như đứa con nít tức giận sinh hờndỗi, cái miệng chu ra kia có thể máng được ba ký thịt heo.
“Trừ sưtỷ ra, còn ai cười đệ nữa?” Trừng mắt phản bác, Hoa Đan Phong cảm thấyuất ức vì mình quan tâm lại bị nàng lôi ra đùa bỡn.
“Ai cười đệ hồi nào?” Nhận thấy tâm tình uất ức của hắn, Trầm Đãi Quân bất lựclắc đầu, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn hắn, cánh môi cong lên một nụcười dịu dàng: “Đệ sốt ruột sư tỷ như vậy, trong lòng sư tỷ rất vui,cũng không uống công thường ngày thương đệ.”
“Đươngnhiên rồi!” Thấy nàng dịu giọng nói ngọt, Hoa Đan Phong lập tức “quênsạch thù cũ”, nhắc lại đề tài lúc nãy, khuôn mặt khổ sở, nghiêm túc nói: “Nói đi nói lại, đều do đệ vô dụng, không bảo vệ sư tỷ đàng hoàng mớilàm sư tỷ bị thương.”
Thấy hắn tự trách như vậy, Trầm Đãi Quân mỉm cười xoa xoa đầu hắn, nhỏ nhẹ anủi, “Không liên quan đến đệ, sư tỷ có thể tự bảo vệ mình. Với lại, vếtthương trên tay ta nhỏ thôi, bôi Ngọc tuyết cao xong sẽ lành rất nhanh.”
“Đệ xem xem!” Vẫn không yên tâm, hắn muốn nhìn vết thương.
Chậm rãi vén tay áo lên, Trầm Đãi Quân chìa cánh tay đã khép miệng lại chỉ cònvết sẹo hồng nhạt đến trước mặt hắn, cười khẽ: “Xem! Không có gì đángngại, đúng không? Ước chừng một, hai ngày nữa sẽ không nhìn ra dấu vết.”
Ừm… nàng rất có lòng tin với khả năng trị liệu của Ngọc tuyết cao do mình tự điều chế.
“Hừ! Đều do tên họ Ứng không tốt!” Tuy thấy vết thương trên tay nàng quả thật đã không còn gì đáng lo, Hoa Đan Phong vẫn cảm thấy vết sẹo hồng nhạt đónhìn rất nhức mắt, không thoải mái mắng “hung thủ” một trận nữa, lại lôi Ngọc tuyết cao ra cẩn thận bôi thuốc cho nàng.
Đối vớiviệc hắn kiên nhẫn quan tâm nàng rõ ràng như thế, Trầm Đãi Quân cảm thấy rất ấm áp, thỏa mãn mặc hắn bôi thuốc cho mình, sau đó ung dung hưởngthụ bữa trưa muộn dưới sự thúc giục liên tiếp của hắn.
Một lát sau, rốt cuộc sau khi nàng đãlấp đầy bụng, vừa buông đũa xuống đã thấy hắn chớp chớp đôi mắt to sángrỡ y như con chó con, không giấu nổi hưng phấn yêu cầu.“Sư tỷ, đệ còn chưa thấy gánh hát diễn tuồng bao giờ, chúng ta cũng đi xem đi!”Nghe vậy, Trầm Đãi Quân chọt ngón tay vô trán hắn, cười chọc, “Biết đệ nhịn lâu lắm rồi.”Dù sao hắn cũng là kiểu người ưa náonhiệt, sao có thể không hứng thú với những thứ mới mẻ chứ? Ôi… còn thậtsự cho rằng hắn có thể kềm nén tính ham chơi, thực sự ở lại cùng nàng.Bị vạch trần tâm tư, Hoa Đan Phong cũng không thấy ngượng, sờ sờ cái mũi cười hì hì ngốc nghếch, vẫn giữ ánhmắt đầy khao khát không tiếng động cầu xin.Tuy Trầm Đãi Quân không hứng thú lắmvới gánh hát tuồng gì đó, nhưng nàng biết nếu mình không đi, sư đệ cũngsẽ không để nàng ở lại, một mình đi tới tiền viện xem kịch, thật sựkhông nỡ để hắn thất vọng, đành gật đầu đáp ứng. “Được rồi! Chúng ta điđi!”Hoan hô một tiếng, Hoa Đan Phong hớn hở nhảy cẫng lên, không nói hai lời lôi kéo nàng bay ra khỏi phòng, hứngtrí bừng bừng chạy thẳng tới tiền viện, hại nàng vừa tức vừa buồn cườicứ lắc đầu mãi.“Được rồi, đệ chầm chậm đi! Gấp cái gì chứ?” Bị kéo chạy ba bước cũng thành hai bước, Trầm Đãi Quân có phần bất lực.“Đương nhiên gấp rồi! Sư muội và Ducông tử đã đến tiền viện từ sớm rồi, không biết nhìn được bao nhiêu tròthú vị nữa.” Tuy miệng la hét không kịp nhưng bước chân Hoa Đan Phongdần dần chậm lại.“Đều đã lớn cả rồi mà nói đến chơi làhăng hái như thế, chẳng khác nào đứa bé ba tuổi, thật là…” Lắc đầu thanthở, hết cách với hắn.“Sư tỷ, đệ đây là tính trẻ con chưa dứt mà!” Nói năng hùng hồn, Hoa Đan Phong một chút cũng không thấy mắc cỡ.Nghe vậy, Trầm Đãi Quân cười đẩy nhẹhắn một cái, bất quá bước chân lại nhanh lên, thỏa mãn tâm nguyện có thể đến tiền viện coi náo nhiệt nhanh hơn một chút của hắn.Dọc đường, hai sư tỷ đệ vừa đi vừa cười nói, đến khi tới một góc ngoặt vắng người, lại thấy trên hành lang gấpkhúc đằng xa có hai bóng người rất quen thuộc đập vào mắt…“… Cha ta… năm đó tôi tớ… Vũ trang chủ… giải thích thế nào…”“… Quả thật… dưới núi… đừng nói…”Trên hành lang, thấy Vũ Trọng Liên vàỨng Cô Hồng hai người không biết đang nói gì. Có điều một người nhìn cóvẻ tùy tiện nhưng mặt mày, khóe miệng đều lộ rõ sự khinh miệt, tràophúng. Còn người kia thần sắc trầm ổn, bộ dạng thành thật nhưng tinhquang nơi đáy mắt lại không ngừng chớp lóe.Hai người hình như cố ý hạ giọng, lạithêm khoảng cách hơi xa, cho dù Hoa Đan Phong và Trầm Đãi Quân thính lực không tệ cũng chỉ nghe được mấy từ ngắt quãng tối nghĩa.Trầm Đãi Quân tính tình thông tuệ, lạicẩn thận. Mắt thấy hai người này đặc biệt chọn nơi khuất nẻo không người để nói chuyện, chắc chắn có việc gì đó không muốn người ngoài biết, bản thân lại chẳng hiếu kỳ chuyện thiên hạ tránh rước phiền phức không cầnthiết vào thân bèn kéo sư đệ.“Khiếm nhã không nên nghe, chúng ta đổi đường khác đi!” Hạ giọng, dùng thanh âm chỉ có người bên cạnh mới nghe được.Hoa Đan Phong cũng không nghĩ nhiều, sư tỷ đã nói như thế, hắn vâng lời gật đầu.Không muốn quấy nhiễu hai người đằng xa kia, sư tỷ đệ hai người đang định lẳng lặng bỏ đi, Ứng Cô Hồng dườngnhư cảm nhận được nhìn qua, sau đó cười như không cười cong đôi môi lênmở miệng.“Đây không phải hai sư tỷ đệ giao hảo với tên họ Du sao? Không ngờ chúng ta lại nhanh chóng gặp mặt rồi!”Rõ ràng hắn cố ý lên tiếng chào hỏi, Trầm Đãi Quân than thầm, biết muốn lẳng lặng bỏ đi cũng không được rồi.Trái lại, hình như Vũ Trọng Liên rấtcao hứng khi thấy bọn họ, không nói hai lời liền nhiệt tình tiến lênnghênh đón hai người, còn Ứng Cô Hồng cũng không nhanh không chậm bámđuôi đi qua.“Trầm cô nương, Hoa công tử, sao hai vị lại ở đây? Ở trong trang có quen không? Nếu có gì không đúng hoặc thiếu sót, xin cứ thoải mái lên tiếng.” Mặt mày tươi cười đi đến trước mặthai người, Vũ Trọng Liên vừa mở miệng là hỏi hai người ở có ổn không,hoàn toàn là biểu hiện tuyệt vời của chủ nhà hiếu khách.Đáng tiếc Trầm Đãi Quân không phải kiểu người chỉ cần mấy câu thân thiết nhiệt tình đơn giản là dễ dàng giaophó lòng tin, mà Hoa Đan Phong đã được sư tỷ nhắc nhở trước đó, cũngkhông ngu ngốc cho rằng đối phương là người tốt nữa; thế nên hai ngườichỉ gật đầu hưởng ứng.“Đa tạ Vũ trang chủ chiêu đãi, mọi thứđều hoàn hảo, xin không cần lo lắng.” Trầm Đãi Quân nhỏ nhẹ đáp lời,giọng điệu bình thản lạnh nhạt không mảy may dao động, “Sư tỷ đệ chúngta lạc đường tới đây, không biết hai vị đang thảo luận ở chỗ này. Nếukhông có gì, chúng ta còn muốn tới tiền viện tìm sư muội, không quấy rầy nữa, cáo từ!”“Không không không, các vị có quấy rầygì đâu!” Cười cười phủ nhận, Vũ Trọng Liên hình như không muốn cùng ỨngCô Hồng độc thoại, lời lẽ cũng cực kỳ nhiệt tình: “Nếu hai vị muốn tớitiền viện thì đi đường này sai rồi. Vừa khéo ta cũng muốn đến tiền viện, không bằng chúng ta cùng đi, tránh cho hai vị lại đi nhằm lối rẽ, không hay chút nào!”Hóa ra bọn họ đi vào đường rẽ, chẳng trách càng đi càng vắng, còn vì thế xui xẻo đụng phải hai người mật đàm.Than thầm trong lòng, Trầm Đãi Quân chỉ biết cười khổ trước chuyện sai sót ngẫu nhiên này, “Vậy đa tạ Vũ trang chủ rồi.”“Đâu có!” Phóng khoáng xua tay, VũTrọng Liên hơi nghiêng đầu, thấy Hoa Đan Phong từ đầu chí cuối đứng imbên cạnh Trầm Đãi Quân không nói một câu, nhưng hai mắt bốc lửa nhìn Ứng Cô Hồng trừng trừng, vẻ mặt giận dữ thiếu điều không thể xông lên đánhhắn, hơi giật mình, kế đó lại nghĩ tới đôi bên vì Du gia mà có khúc mắc.“Ta nhớ ba người sư môn Trầm cô nươnghình như có hiểu lầm với Ứng công tử, vừa vặn nhân cơ hội này giải thích rõ ràng, nếu vì thế mà hóa giải ân oán là hay nhất.” Không biết đôi bên sáng sớm đã gặp mặt, còn đánh một trận, trực giác lão cho rằng Hoa ĐanPhong nổi giận với đối phương là do khúc mắc lúc trước, liền mang dángvẻ nhiệt tình liên tục khuyên giải.Lấy thân phận, địa vị của lão ra mặtgiải hòa, phần lớn người giang hồ đều nể mặt lão nhưng Ứng Cô Hồng lạilạnh lùng chế giễu: “Hiểu lầm hay không, hóa giải hay không, bổn thiếuchủ tự có chủ ý, không cần lão nhọc lòng.”Câu trả lời ngông cuồng tự đại như thế, hệt như một cái tát vào mặt Vũ Trọng Liên, làm mặt lão cũng không khỏi biến sắc.Trầm Đãi Quân thấy thế, sợ lại có biếncố. Suy cho cùng hai người bọn họ muốn kết thù thế nào nàng cũng khôngquan tâm, chỉ sợ mình và sư đệ ở ngay hiện trường, vô duyên vô cớ bị lôi vào vòng rắc rối, vậy thì không hay ho. Thế nên nàng vội vàng mở miệnggiảng hòa“Vũ trang chủ quả nhiên không phụ danhxưng Vũ Trọng Tài, nhiệt tình như vậy thực khiến chúng ta cảm kích vôcùng. Kỳ thật hiểu lầm giữa chúng ta và Ứng công tử sáng sớm nay đã giải thích rõ ràng rồi. Nhưng hảo ý của Vũ trang chủ, ta thay mặt sư môn bangười cảm ta ngươi.” Giọng nàng ôn hòa, ngôn từ uyển chuyển lễ độ, ngherất lọt tai.Quả nhiên, tuy biểu tình Vũ Trọng Liêncòn cứng ngắc nhưng sắc mặt đã khá lên, bất quá cũng không còn lòng dạnào ngốc ra đó nữa, sớm đã quên mất lúc nãy từng hứa dẫn Trầm Đãi Quân,Hoa Đan Phong đến tiền viện, khẽ gật đầu ra hiệu xong liền sải bước đimất.Đưa mắt nhìn bóng lão đến khi khuấthẳn, Hoa Đan Phong lần nữa dời mắt lên người tên quỷ ngạo mạn tự đạiđáng ghét nào đó, bĩu môi hừ hừ châm chọc, “Ngươi cái tên này, một chútđạo làm khách cũng không có, chẳng trách làm người ta ghét.”Hứ! Làm khách nhà người ta còn dám vô lễ với chủ nhà như vậy, đúng là một tên cuồng vọng ngang ngược.Đánh qua một trận buổi sáng, Ứng CôHồng ngược lại có vài phần hảo cảm với Hoa Đan Phong, nghe hắn tràophúng cũng không giận, chỉ nhướng mày cười lạnh hưởng ứng.“Chọc người ta ghét thì sao? Lão hồ lihọ Vũ cho dù bị ta làm khó ngay mặt cũng chỉ biết giấu đuôi đi cườitheo.” Vừa rồi cũng không phải là bằng chứng tốt nhất thôi.Trầm Đãi Quân không biết hắn và VũTrọng Liên dính dáng thế nào, cũng không biết trước đó bọn họ nói chuyện gì, nhưng từ đầu dây mối nhợ vừa rồi có thể thấy, Vũ Trọng Liên quảthật có chút kiêng kị hắn, chỉ là…“Cần thiết không? Thiện chí giúp ngườilúc nào cũng tốt, dù sao thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn thêm một kẻ thù,không phải sao? Hắn hình như rất thích tạo ra kẻ thù, thật là khó hiểu.“Bằng hữu? Lão hồ li đó còn không đủ tư cách!” Lạnh lùng chế giễu, Ứng Cô Hồng quay người bỏ đi, lưu lại hai sư tỷ đệ ngay mặt nhìn nhau.“Tên gia hỏa kia quá ngang ngược đi?”Không cam tâm trừng mắt, Hoa Đan Phong la oai oái, “Sao có thể khôngchào hỏi đã bỏ đi? Ta còn chưa tính sổ ngươi đả thương sư tỷ đâu.”“Tính sổ cái gì?” Lườm hắn một cái,Trầm Đãi Quân nghiêm nghị dặn dò: “Vết thương của sư tỷ không sao rồi,đệ không được lấy đó đi gây rắc rối nữa.”Ám chỉ rất rõ ràng mọi chuyện thế là xong, không được đi tìm vị thiếu chủ nào đó đánh nhau.Hiểu được ẩn ý của nàng, tuy Hoa Đan Phong không cam lòng nhưng cũng chỉ biết gật đầu một cách không tình nguyện.Thấy hắn đáp ứng, Trầm Đãi Quân lúc này mới mỉm cười: “Được rồi! Không phải muốn đi xem náo nhiệt sao?”“Đúng ha!” Đột nhiên nhớ ra mục đíchban đầu của bọn họ, Hoa Đan Phong vỗ vỗ đầu, tinh thần lại phấn chấn trở lại, “Sư tỷ, chúng ta đi mau, đến giờ vẫn không thấy sư muội đâu, chắcchắn là chơi đến điên rồi, chúng ta mau đi tìm muội ấy…”Vừa nói vừa vui hơn hớn kéo nàng chạynhanh, nháy mắt đã quăng quỷ chán ghét cuồng vọng tự đại nào đó ra sauđầu, quên sạch sành sanh.Trầm Đãi Quân cũng mặc hắn cao hứng lôi đi, trong lòng âm thầm cười lớn…Chậc… thật dễ di dời sự chú ý của sư đệ, tính tình nghe gió nói mưa [3], từ nhỏ tới giờ cũng không đổi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]