Sư tỷ, xin lỗi…” Bé trai vóc dáng đã lờ mờ hiện ra thân hình của thiếu niên chột dạ cúi đầu, vẻ mặt áy náy ấp úng nói xin lỗi.“Vì sao lại xin lỗi? Đệ làm chuyện gì có lỗi với tỷ sao?” Lấy làm lạ hỏi lại, thiếu nữ hoàn toàn không hiểu.
Tiếp tục cúi thấp đầu, bé trai ấp a ấp úng khai nhận”Vì… vì mấy ngày trước đệ nói sẽ làm một con diều tặng cho sư tỷ…”
“Vậy thì sao?” Vẫn chưa hiểu.
“Mới rồi sư muội nhìn thấy rất thích, nên giành trước rồi…” Càng nói càngnhỏ, bé trai bất an đưa mắt liếc trộm thiếu nữ, “Sư tỷ, tỷ có tráchPhong nhi không?”Trách cậu vì con diều vốn tặng cho sư tỷ lại đưa cho sư muội trước.
Hóa ra là đưa cho sư muội trước à…
Thiếu nữ hơi rùng mình, không biểu lộ tâm tình gì dịu dàng mỉm cười, “Không sao, tỷ không trách đệ đâu.”
“Sưtỷ tốt quá!” La hét hoan hô, nhào tới ôm sư tỷ, bé trai nguyên bản áynáy trong nháy mắt phấn chấn hẳn lên, toàn bộ tâm tư chuyển sang chơiđùa lúc nãy, “Đệ muốn đi thả diều với sư muội…” Nói chưa dứt, người đãbon bon chạy mất.
Nàng đương nhiên không trách, chỉ có chút mất mát… đúng thế! Chỉ là có hơi mất mát mà thôi…
“Sư huynh, huynh nói khi nào người này mới tỉnh? Hôn mê ddaxmaays ngày rồi…”
“Ai biết được? Ta cũng không phải sư tỷ, không nắm chắc…”
“Sư tỷ, tỷ nói…”
“Cũng gần tỉnh rồi…”
Ý thứcmơ hồ, hình như Du Tử Nam nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyệnbên tai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quan-thu-quan/2843666/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.