Chương trước
Chương sau
A Phúc về nhà đã mấy ngày, nhiều ngày nay nàng cũng không khác lắm, bất quá là chiếu cố hai đứa nhỏ thêm thật nhiều. Đứa nhỏ vì nhiều ngày không thấy mẹ, nay hết sức mong muốn không xa rời, trong chốc lát nhìn không thấy A Phúc sẽ không yên. Thường Hiên cảm thấy hai đứa nhỏ này càng không hiểu chuyện, bất quá A Phúc càng thêm đau lòng con, lại càng ôn nhu chăm sóc. Chuyện này tự nhiên chọc Thường Hiên có chút bất mãn nho nhỏ, bất quá bất mãn kia cũng chỉ có thể nuốt trong bụng, dù sao hắn cũng đau lòng hai con, những ngày A Phúc bị nhốt tại Am không thể về nhà, hai đứa nhỏ khóc thành như vậy hắn nhìn cũng khó chịu.
A Phúc trở về, ngày hôm sau thì bái kiến Cậu Trình. Cậu Trình đánh giá A Phúc một phen, cuối cùng ra một cái kết luận: "Dáng vẻ bình thường, có chút không xứng với cháu của ta, bất quá cũng chỉ đành vậy thôi."
Lời này nói ra A Phúc trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào, Trạng Nguyên bên cạnh che miệng ho khan vài tiếng, mà Thường Hiên dứt khoát biểu hiện, trực tiếp nói với cậu hắn: "Phu nhân của con, con rất vừa lòng."
Thường Hiên nói hơi có chút sẵng giọng, điều này làm cho A Phúc hơi bất an nhìn về phía Cậu Trình. Tuy Cậu Trình nói không nghe thuận tai, nhưng người ta tốt xấu gì cũng đã cứu mình, huống hồ đây là người cậu mà Thường Hiên nhiều năm không gặp.
Ai biết Cậu Trình cũng không mất hứng, gắng gượng thở dài, từ nha hoàn bên cạnh nhận lấy vòng ngọc sáng lấp lánh trên cái khay: "Cái này là trước kia khi ta đi du lịch, mua được từ một chỗ bán đồ cổ, bây giờ ở bên ngoài có dùng bao nhiêu bạc cũng không mua được đâu. Thứ này mợ con vẫn luôn mang bên người, sau khi mợ con mất, nói là muốn để lại cho con dâu." Ông quay đầu trừng mắt nhìn con trai Trạng Nguyên bên cạnh một cái mới tiếp tục nói: "Vấn đề là thằng nhóc này cho tới bây giờ đều không muốn thành thân, bây giờ ta tặng cho con làm lễ gặp mặt đi."
Trạng Nguyên thấy cha tự nhiên nhắc tới mình, nhất thời rụt đầu, ha ha nở nụ cười giả ngu.
A Phúc thấy ông nói như vậy, tự nhiên không dám nhận, nhưng Cậu Trình thấy nàng chối từ cũng mất hứng, trực tiếp dựng thẳng lông mi chất vấn Thường Hiên có phải đối với mình có bất mãn trong lòng hay không, đáng sợ tới mức A Phúc vội cầm lấy vòng tay kia.
Thường Hiên nay cũng biết tính tình của cậu mình, trước đem nương tử A Phúc trấn an một phen, quay đầu bắt đầu lý luận với cậu: "Nương tử nhà con nhát gan, cậu sau này đừng nói với nàng như vậy, miễn cho lại dọa nàng."
Biểu đệ Trạng Nguyên cũng nhanh chóng nhân cơ hội nói: "Cha, bình thường cha đối với con lớn tiếng keo kiệt cũng bỏ qua đi, nhưng biểu huynh là người thành thật chất phác có tài, cha nói như vậy với huynh ấy thật sự không nên! Kỳ thật cha răn dạy biểu huynh cũng thôi, nhưng biểu tẩu tốt xấu gì cũng là phụ nữ, cha sau này còn nói chuyện như vậy nữa, khó tránh khỏi dọa người ta sợ hãi."
Hắn nhìn A Phúc, tiếp tục nói: "Biểu tẩu nay còn mang thai, nếu thực sự bị cha dọa sợ..." giọng hắn hơi cao lên, ý trong đó không nói cũng rõ.
Cậu Trình vừa nghe, nhìn A Phúc nay đã lộ rõ bụng, nhất thời nhíu mày hối hận không thôi: "Con nói đúng, chuyện này là ta sai."
A Phúc làm sao dám nhận câu xin lỗi này, vội tiến lên cười nói đều là người một nhà, nói vài câu không có gì. Cậu Trình thấy A Phúc tuy nói không phải tuyệt sắc gì lại càng không phải là tiểu thư khuê các, nhưng tốt xấu cũng đầy đặn phúc hậu, lại thấy nàng nói chuyện ôn hòa thong dong, hẳn là một nương tử hiền lành, vì thế trong lòng cũng hợp ý thêm vài phần.
Lập tức Cậu Trình lại hỏi A Phúc ở trong Am có chịu khổ không, lại hỏi thai nhi như thế nào, A Phúc thấy ông ấy là một đại nam tử nhưng hỏi han cẩn thận tỉ mỉ, cảm thấy có chút kinh ngạc, bất quá vẫn nhất nhất đáp lại.
Cuối cùng đề tài tự nhiên nói đến chuyện hầu phủ, Cậu Trình đối với cảnh hầu phủ vẫn còn bất mãn, cho nên ông rất hả giận mà nói một nhà này sụp đổ rất đúng, rất đúng ý ông, còn nói nếu không phải cảnh hầu phủ sụp đổ, ông cũng sẽ không đến kinh thành.
Lời này nói ra khiến A Phúc và Thường Hiên hai mặt nhìn nhau, cảnh hầu phủ đối với bọn họ có ân, bọn họ nay đã tốt, tự nhiên không muốn người của cảnh hầu phủ chịu tội, huống hồ án này vẫn treo đó chưa phán quyết, cũng không biết Hoàng Thượng rốt cuộc là có thái độ gì, thật khiến người ta lo lắng.
Trạng Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của A Phúc và Thường Hiên, biết bọn họ lo lắng, vội đem tin tức mấy ngày trước mình đã nói bóng nói gió, hắn cảm thấy Hoàng Thượng hẳn sẽ ra mặt. A Phúc và Thường Hiên nghe xong tự nhiên là vui sướng không thôi, nhưng lại khiến Cậu Trình hừ lạnh một tiếng.
Kế tiếp mấy ngày, Thường Hiên thường thường đi tìm biểu đệ Trạng Nguyên tìm hiểu tình hình, A Phúc lấy ra bức huyết thư của nhị thiếu phu nhân đưa ngày đó, muốn tìm một cơ hội đưa biểu đệ để dâng lên hoàng thượng.
Biểu đệ Trạng Nguyên nhìn thấy huyết thư kia, lại nhíu chặt mày, ý kiến của hắn là: quân tâm khó dò, nay Hoàng Thượng có ý đặc xá cảnh hầu phủ, nếu không dâng cái này lên, việc này hẳn là nắm chắc. Nhưng nếu dâng lên, Hoàng Thượng nhất thời chịu kích thích thì khó mà nói.
Thường Hiên ban đầu còn không rõ, sau lại cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên có chút hiểu ra.
Hoàng đế là vua của thiên hạ, mẫu hậu của ngài lại trước khi vào cung đã có chồng và con gái, với ngài mà nói cũng không phải chuyện hay ho gì. Nay ngài nhất thời mềm lòng nhớ tình cũ mà muốn đặc xá, nhưng lỡ như ngài nhìn thấy huyết thư của Thái Hậu, ai biết lại có phản ứng gì?
Thường Hiên tuy rằng không hiểu chuyện triều đình, nhưng hắn biết gần vua như gần cọp, trong kịch có rất nhiều đại thần bị chặt đầu đều là trung thần, nghịch long lân hoàng đế giết một người răn trăm người đều có thể.
A Phúc rốt cuộc vẫn là phụ nữ, nay vẫn không hiểu: "Ta chỉ muốn đem cái này giao cho ngài ấy, đây là việc nhị thiếu phu nhân trước khi mất đã giao phó. Thứ này là di vật của Thái Hậu, bên trong viết rõ mọi chuyện của Thái Hậu khi tiến cung năm đó, nói nếu Hoàng Thượng nhìn thấy cái này..."
Thường Hiên lắc lắc đầu, ý bảo A Phúc đừng nói nữa: "A Phúc, chúng ta hiện giờ bất quá chỉ cầu cho người của cảnh hầu phủ cao thấp đều bình an. Nếu Hoàng Thượng có ý thả người, đó là chuyện không thể tốt hơn. Nay giao cái này ra thì có ích lợi gì, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn có thể vì một di vật của Thái Hậu mà thăng quan tiến tước cho cảnh hầu phủ sao?"
A Phúc vẫn cố chấp, trong mắt chứa nước mắt: "Đây là phân phó của nhị thiếu phu nhân trước khi lâm chung mà."
Thường Hiên thấy nàng như vậy, có chút không đành lòng, nâng tay siết chặt tay nàng nhẹ giọng an ủi nói: "Sau này sẽ có cơ hội, chờ người của cảnh hầu phủ tất cả đều bình an thả ra, chúng ta lại từ từ nghĩ đến chuyện này. Nhị thiếu phu nhân phân phó nàng đem cái này giao cho Hoàng Thượng, nhưng cũng không nói phải mau chóng giao cho Hoàng Thượng, đúng không?"
A Phúc ngẫm lại cũng đúng, nhìn biểu đệ Trạng Nguyên bên cạnh, nghĩ nếu hắn đã nói như vậy hẳn là có đạo lý, lập tức cũng gật gật đầu.
========
Khi bắt đầu mùa đông, Hoàng Thượng trên ngôi chính bệ rốt cục hạ thánh chỉ, bãi bỏ tất cả tước vị của cảnh hầu phủ, của cải khi xét nhà đều trả lại, tất cả mọi người trong cảnh hầu phủ đều vô tội được thả ra.
Khi Thường Hiên nghe được tin tức này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn thấy, tước vị chức quan gì đó kỳ thật đều không quan trọng, mấu chốt là một nhà bình an, huống chi Hoàng Thượng còn trả lại tất cả gia sản.
Lúc này bụng A Phúc đã lớn, bất quá nàng vẫn ngồi xe ngựa nghênh đón các vị phu nhân, thiếu phu nhân từ Am hồi phủ, mà Thường Hiên lại đi đón các lão gia và thiếu gia. Cửa lớn của Am mở, mọi người đi ra, một đám khuôn mặt đều tiều tụy nhưng lại lộ vẻ vui sướng.
Đại phu nhân thấy A Phúc tự nhiên là cảm khái không thôi, A Phúc chạy nhanh đến mời bà lên xe ngựa. Trước khi đi, A Phúc quay đầu nhìn thoáng qua, lại vừa vặn nhìn đến Kha đầu mục mặc trên người thường phục, lập tức không khỏi kinh ngạc.
A Bình ở bên nhìn ra nghi hoặc của A Phúc, nhỏ giọng nói: "Nghe nói hắn bị miễn chức."
A Phúc kinh ngạc: "Vì sao?"
A Bình cười lạnh, oán hận liếc nhìn Kha đầu mục một cái: "Ai bảo hắn xuống tay ngoan độc!"
Một đám người ngồi xe ngựa chậm rãi về nhà, mọi người vẻ mặt đều chờ đợi, trong đó tam thiếu phu nhân bất an nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé. Lúc nàng ở trong Am nghĩ đến nhà này đã hoàn toàn xong đời, vì thế nói năng lỗ mãng chống đối mẹ chồng. Nay tuy nói hầu phủ đã không có tước vị chức quan, nhưng gia sản lại không thiếu, giờ tiếp tục như vậy, sợ là mình ở nhà này vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu dậy nổi.
Vượng phu nhân lại làm ra dáng vẻ không sao cả, chỉ ngồi yên một chỗ cúi đầu chăm sóc con của mình. Trên mặt nàng gầy rất nhiều, nay lại có lờ mờ bóng dáng của một Tĩnh nha đầu cười khẽ đáng yêu ngày xưa, bất quá trong mắt không có sảng khoái linh động, trên mặt cũng thêm vài phần trầm lặng.
Khi đến phủ, đã thấy trước cửa đỗ một số xe ngựa, thì ra là Thường Hiên sớm đã đưa các lão gia và thiếu gia đón trở lại. Đại phu nhân tự nhiên là kích động không thôi, xuống xe ngựa hướng vào trong phủ mà đi, kết quả đại lão gia đã ra nghênh đón, bọn họ vợ chồng đã trải qua sinh tử gặp lại tự nhiên nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, mà vợ chồng già vợ chồng trẻ khác cũng đều tự thổn thức không thôi.
Mấy vị thiếu gia thấy mẹ mình, mọi người đều khóc một hồi, sau khi khóc đều cao hứng, nói lần này nhận được hoàng ân mới có thể may mắn thoát khỏi.
Thường Hiên sớm đem những nha hoàn, người hầu, các ma ma chuộc lại trở về phủ quét tước chỉnh tề sạch sẽ. Hoàng Thượng tuy rằng hạ lệnh đem gia sản trả lại, nhưng có một vài đồ cổ hoặc một số vật nhỏ linh tinh không thấy tung tích. May mắn nay mọi người có thể bảo vệ tính mạng nên đều không cầu gì khác, nhìn thấy người trong phủ được Thường Hiên hạ lệnh sớm khôi phục lại như trước đây đều vạn phần cảm kích.
Vào phủ, đại thiếu phu nhân và tam thiếu phu nhân còn có tiểu thiếu gia, lúc ấy bởi vì tình huống hỗn loạn, các tiểu thiếu gia đều được các bà vú mang theo, sau bà vú được chuộc, tiểu thiếu gia cũng được Thường Hiên mang về dốc lòng chăm sóc, nay tất cả đều trả lại, coi như làm rõ được nỗi băn khoăn.
Đại phu nhân nước mắt tung hoành: "Ít nhiều ngày đó lão phu nhân cũng có dự kiến trước, lại có con dâu thứ của nhà ta có mắt nhìn người, chọn Thường Hiên, thế này mới để cho chúng ta một nhà không đến mức lưu lạc đầu đường!"
Mà lúc này nhị thiếu gia hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng nhịn không được giữ chặt tay mẹ: "Mẹ, Tố Tâm đâu?" Tố Tâm chính là khuê danh của nhị thiếu phu nhân.
Phu nhân Tôn đại quản gia gặp được con trai Vượng của mình, mà Vượng cũng đang rưng rưng báo cho mẹ biết cha đã mất, nhất thời phu nhân Tôn đại quản gia gào khóc.
Đại phu nhân rưng rưng nhìn con trai, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Nhị thiếu gia cũng không phải kẻ ngốc, hắn nghe phu nhân Tôn đại quản gia khóc thét bên tai, cắn răng nói: "Nàng rốt cuộc có còn sống hay không?"
Đại phu nhân thở dài, nắm chặt tay con: "Con à, nó bị bệnh đã lâu như vậy, nay đi được cũng là chịu ít khổ sở một chút."
Nhị thiếu gia vừa nghe, nhất thời mặt mũi trắng bệch, ánh mắt cũng ngốc lăng nhìn về phía trước. Đại phu nhân bị dọa tới mức không nhẹ, hoảng sợ nói: "Con của ta, con đừng làm ta sợ."
Nhị thiếu gia lại giống như không nghe thấy lời của bà, cả người trực tiếp ngã xuống đất.
Nhất thời, trong chính đường loạn thành một đoàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.