Thường Hiên tốt xấu gì cũng có chút bản lĩnh, lấy một con diều tất nhiên không nói chơi, mọi người mắt nhìn hắn lấy diều, đang muốn gọi hắn ném cho mọi người, ai biết hắn lại thả người nhảy xuống. Phía dưới đều giật nảy mình, A Phúc phía xa sợ tới mức lập tức che kín miệng, mà Tĩnh nha đầu ở gần đó sợ hãi lớn tiếng hô: "Thường Hiên huynh sao vậy!" Thường Hiên lại vững vàng rơi xuống dưới tàng cây, lắc lắc diều trong tay đắc ý hướng về Tĩnh nha đầu nở nụ cười: "Diều đây nè." Tĩnh nha đầu một phen đoạt lấy diều, hung hăng liếc Thường Hiên một cái, dậm chân nói: "Huynh hơi quá đáng đó, đã không có việc gì còn đi hù dọa người, chẳng qua là khoe khoang huynh có chút bản lĩnh thôi!" Nha hoàn khác ở một bên cười đùa, khen Thường Hiên bản lĩnh thật giỏi, còn trêu ghẹo Tĩnh nha đầu quan tâm quá ức, nói chánh chủ cũng chưa nói gì mà. Tĩnh nha đầu liếc mắt nhìn nha hoàn kia một cái, bất mãn nói: "Cái gì chánh chủ với không chánh chủ, chẳng lẽ huynh ấy hiện nay có nương tử thì ta không thể quan tâm cho huynh ấy sao, nói thế nào đi nữa thì ta cũng là cùng nhau từ nhỏ lớn lên mà!" Nghe nàng nói đến đây, Thường Hiên lại trong lòng nhất thời lộp bộp, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía nhà thuỷ tạ bên kia, đã thấy A Phúc nhón chân nhìn về phía bên này, nhất thời đắc ý việc thả người nhảy xuống nay biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, trên mặt cũng mang theo vài phần nói không nên lời. A Phúc vốn dĩ tâm đều lên tới cổ họng, tay cũng khẩn trương nắm chặt khăn tay, nay thấy Thường Hiên chẳng những bình an, ngược lại còn cùng mấy nha hoàn thanh tú vui đùa, cũng không nhìn qua bên này nữa, chỉ cúi đầu cẩn thận hầu hạ nhị thiếu phu nhân. Một đôi vợ chồng trẻ cách nhà thuỷ tạ nhìn nhau, tuy rằng hai người vẻ mặt khác nhau, lại khiến mấy nha hoàn biết nội tình ở bên cạnh xem vui vẻ, đều che miệng cười trộm. Tĩnh nha đầu cũng chưa thấy qua A Phúc, thấy mấy tiểu nha hoàn đỏ mặt nhìn phía xa cười cười, nghiêng mắt xem xét liếc bọn họ một cái, hỏi: "Các muội đang cười cái gì?" Đám tiểu nha hoàn kia nhịn không được đều ha ha cười rộ lên, nhưng thật ra cười đến Tĩnh nha đầu không hiểu gì cả, trong đó rốt cục có một nha hoàn tốt bụng, vừa cười vừa giải thích cho Tĩnh nha đầu: "Tĩnh tỷ tỷ, tỷ hôm nay thật sự là quan tâm quá mức rồi, chánh chủ người ta ở bên kia nhìn qua, nhưng ngay cả nói cũng chưa nói một chữ, tỷ so với ai khác đều lo lắng cho Thường Hiên!" Tĩnh nha đầu thật ra không ngờ tới, vội vàng quay đầu nhìn về phía nhà thuỷ tạ, đã thấy bên cạnh nhị thiếu phu nhân có một nữ tử châu tròn ngọc sáng nhu thuận cúi đầu, chẳng lẽ đó chính là cô dâu mới của Thường Hiên A Phúc? Nàng hỏi nhìn về phía Thường Hiên, Thường Hiên lúc này lại vô tình đứng ở nơi đó, trong tay nắm chặt một cành cây trụi lá, căn bản không thấy ý của nàng. Một bên nha hoàn khác cười trêu ghẹo: "Muội xem Thường Hiên ca ca là loại sợ vợ, huynh ấy vừa rồi còn sinh long hoạt hổ, nay vừa thấy nương tử, cả người đã tựa như kia cà tím héo——" nói xong nàng giơ khăn khoa tay múa chân làm động tác ủ rũ, phụt cười nói: "Lập tức ủ rũ!" Thường Hiên bình thường đôn hậu rộng lượng, bọn nha hoàn thường hay vui đùa với hắn, nay trong lòng có việc, cũng không có lòng đi quản bọn nha hoàn đang nói gì, chỉ là không vui đứng ở đó, nhìn sang nhà thuỷ tạ bên kia. Tĩnh nha đầu xem ý Thường Hiên, biết cô gái đứng bên cạnh nhị thiếu phu nhân thật đúng là cô dâu mới mới cưới của hắn, trên mặt nhất thời đỏ lên, ngượng ngùng nhìn sang bên kia, ai ngờ lúc này A Phúc cũng đang trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn lại. Bốn mắt giao nhau, A Phúc đối với Tĩnh nha đầu ngại ngùng nở nụ cười, mà Tĩnh nha đầu lại giật mình sửng sốt, lập tức phản ứng muốn đáp lại A Phúc, A Phúc đã cúi đầu giúp nhị thiếu phu nhân châm trà. Tĩnh nha đầu nhìn Thường Hiên, trong lòng không hiểu sao rất không vui, cũng không ngờ chính mình ở trước mặt cô dâu mới của Thường Hiên đánh mất thể diện, còn vì chính mình quả thật đã làm chuyện khó lường, lại thêm bọn nha hoàn vẫn trêu ghẹo, nàng cảm thấy quả thật xấu hổ, bỗng nhiên che mặt, vội vàng bỏ chạy. Phía sau bọn nha hoàn không ngờ tới nàng không chịu được lời vui đùa, ở phía sau gọi nàng, nàng cũng không quay đầu lại chạy không thấy bóng dáng. ===== Sau khi mọi người tách ra, A Phúc theo nhị thiếu phu nhân về nhà, nhị thiếu phu nhân cũng không giống trước kia bình thường không nhìn đến nàng, nhưng bây giờ lại đem nàng đánh giá một phen, còn lấy bức tranh thêu trước kia của nàng ra nhìn kỹ, cuối cùng mang theo ý cười thưởng thức nhìn A Phúc nói: "Ngươi đứa nhỏ này, nhìn qua rất có phúc tướng." A Phúc không hiểu ý nhị thiếu phu nhân, chỉ cúi đầu nhu thuận nghe nàng ấy nói. Nhưng nhị thiếu phu nhân đánh giá A Phúc một phen, lại không nói gì nữa, chỉ bảo nàng hãy thêu cho tốt, nói xong bảo A Bình bên cạnh nâng đỡ lắc lư đi về phòng. A Phúc hôm nay trong người đã tốt hơn rất nhiều, bấm đầu ngón tay tính toán, nguyệt sự cũng không chênh lệch lắm sắp qua rồi. Nàng xem thấy thời gian không còn sớm, nghĩ tối nay không thể để Thường Hiên nấu cơm, vội nói qua với A Bình, thu dọn này nọ đi về phía nhà mình. Ai ngờ nàng còn chưa tiến vào cửa nhà, đã thấy trong nhà có khói bếp dâng lên, vì thế bước nhanh vào, quả nhiên thấy Thường Hiên ở trong phòng bếp. Lúc nàng đi đến cửa phòng bếp, Thường Hiên đang cúi đầu, thờ ơ nắm cây cời lò chọc trong bếp đã gần cháy hết củi. A Phúc nhẹ tay nhẹ chân bước đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống nhỏ giọng gọi: "Thường Hiên." Thường Hiên thấy nàng trở về, cũng không vui vẻ như hôm trước, cẩn thận nhìn nàng một cái, buồn rầu nói: "Nàng đã về." Vợ chồng hai người vừa nói vậy cũng không tính là tiếp đón, hôm nay hai người nhìn qua tinh thần đều có chút sa sút, vì thế rốt cuộc không nói gì nữa, chỉ là khi nấu cơm ăn cơm coi như ăn ý, mở nồi dọn đồ ăn lên bàn, Thường quản sự theo thường lệ không về, đôi vợ chồng trẻ im lặng không lên tiếng ăn cơm. Cơm nước xong, Thường Hiên lại cướp việc rửa chén cất nồi, A Phúc trong lòng có chút thẹn, vội bước lên muốn dành lại, ai biết hai người trong lúc đưa đẩy làm cho cái bát sứ rời khỏi tay bay ra ngoài. Thường Hiên ỷ vào mình có bản lĩnh nhanh nhẹn vội giơ tay đi bắt, chỉ tiếc động tác hắn dù nhanh nhưng tốc độ bát rơi xuống còn nhanh hơn, hắn cuối cùng chỉ bắt được nửa cái bát, một nửa bát khác còn lại đổ trên mặt đất vỡ tan. A Phúc nháy mắt vô tội mà kinh ngạc nhìn Thường Hiên, Thường Hiên xấu hổ ngẩng đầu nhìn A Phúc, miễn cưỡng cười nói: "Không có gì, vỡ thì vỡ đi, trong nhà cũng không thiếu." Cha Thường Hiên là người phụ trách việc thu mua trong phủ, chỉ là một cái bát sứ cũng không có gì ghê gớm. A Phúc gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài lấy chổi hốt rác, trở về thấy Thường Hiên ngồi ở chỗ cũ vẫn cầm nửa cái bát ngẩn người, không biết làm sao thế nhưng lại có chút muốn cười, còn có chút bất đắc dĩ, chính mình cũng ngồi xổm xuống, ôn nhu nói: "Chàng buông bát sứ kia ra đi, cẩn thận cắt vào tay." Nói xong nàng cúi gập thắt lưng, dùng chổi cẩn thận dọn sạch mảnh vụn nhỏ. Thường Hiên ngơ ngác nhìn A Phúc bận rộn, bên cạnh tỉ mỉ đánh giá nàng, trong miệng bỗng nhiên nói: "A Phúc, chuyện hôm nay..." A Phúc nghe hắn bỗng nhiên nói đến chuyện hôm nay, tay nắm chổi cũng căng thẳng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm nay, cũng tại ta không cẩn thận nói chọc đến người khác. Sau này ta nhất định sẽ chú ý, nếu không để người ta lấy chuyện này ra đùa giỡn, lại khiến chàng khó xử." Thường Hiên khẽ nhếch bờ môi dầy, ngơ ngác nhìn chăm chú A Phúc đang thấp giọng kể lể xin lỗi, nhất thời không biết nói gì. A Phúc không nghe thấy hắn nói chuyện, chỉ nghĩ hắn vẫn có ý tự trách, cắn cắn môi bổ sung nói: "Sau này, sau này ta nhất định sẽ cách xa vị đại thiếu gia kia một chút, cùng lắm thì không đến chỗ nhị thiếu phu nhân nữa." Thường Hiên nghe nàng nói như vậy, nhất thời phản ứng lại, liên tục lắc đầu nói: "Đừng, trăm ngàn đừng như vậy, kỳ thật chuyện này đâu có liên quan đến nàng, bất quá là nhóm thiếu gia không có việc gì ba hoa thôi." Hắn cúi đầu, trên mặt hơi hơi có chút hồng, nhìn trộm A Phúc, nhỏ giọng giải thích nói: "Thật ra, thật ra lúc bọn họ nói giỡn cũng không biết là nàng, thực sự không thể trách nàng." A Phúc biết chuyện này đều là mình gây ra, nhưng Thường Hiên có thể nói như vậy, vẫn là khiến cho nàng cảm thấy an ủi rất nhiều. Nàng nghĩ thành thân mấy ngày nay, hai người có đủ loại chuyện, Thường Hiên thật sự là càng ngày càng săn sóc, ánh mắt thế nhưng có chút nóng lên, dần dần ướt át mơ hồ. Bất quá nàng cũng không muốn để Thường Hiên thấy mình cảm động, nhưng nàng kỳ thật là có chút ngượng ngùng, vì thế cúi đầu nắm cái chổi, nhỏ giọng nói: "Vậy, ta đem cái này đi quét dọn." Thường Hiên không lên tiếng, một bên nhìn nàng, vừa há mồm muốn nói gì, nhưng cuối cùng chung quy cũng chưa nói, chỉ thở dài. A Phúc lấy chổi cẩn thận dọn dẹp mảnh vỡ nhỏ, chỉ còn một vài mảnh nhỏ, dính chặt trên đất không quét được, A Phúc không biết làm sao, chỉ có thể buông chổi vươn đầu ngón tay đi niết. Cũng là nàng thời vận không tốt, ngón tay vừa đụng tới mảnh vỡ kia, nhất thời cảm thấy như bị kim đâm, nàng phát ra một tiếng kêu khẽ. Thường Hiên vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy ngón tay trắng nõn của nàng chảy đầy máu. Thường Hiên cả kinh, vội vàng cầm tay nàng, cau mày nhìn máu tiếp tục chảy ra thành từng giọt, hắn đau lòng: "Nàng mấy ngày nay vốn đang mất máu, sao còn để bị thương!" Nói đến đây, hắn không chút khách sáo cúi đầu há mồm, đem ngón tay A Phúc ngậm vào. A Phúc bị hắn làm cho hoảng sợ, miệng đang muốn nói không cần, nhưng ngón tay đã muốn bị ngậm vào khoang miệng ấm áp, thậm chí Thường Hiên còn nhẹ nhàng mút vào, nhất thời một cảm giác tê dại theo ngón tay lan tràn ra, làm cho lòng nàng vừa thẹn lại ngứa, lại có chút ngượng ngùng. Thường Hiên thấy A Phúc chớp đôi mắt sáng ngời ngượng ngùng nhìn mình, biết nàng không hiểu, nên vừa mút đầu ngón tay của nàng, đôi mắt trầm tĩnh còn chăm chú nhìn nàng, trong miệng hàm hồ giải thích nói: "Mút một chút, như vậy mới mau khỏi." A Phúc bị hắn mút càng tê dại, lại bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, tim đập thình thịch vì thế rốt cục nhịn không được, lập tức rút ngón tay từ trong miệng hắn ra. Thường Hiên bất ngờ không kịp phòng, cứ như vậy để nàng thoát được, lập tức khó hiểu hỏi: "Nàng làm sao vậy?" A Phúc cúi đầu nhìn ngón tay, miệng vết thương đã không còn tơ máu tràn ra nữa, nhưng bây giờ lại ướt sũng, đều là nước miếng người nào đó. Mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu nói: "Đã tốt rồi, không cần mút nữa." Nói xong đứng lên, lấy cái chổi đem mảnh vỡ nhỏ từ trên khe đất lấy ra còn cẩn thận mà quét vào hốt rác, sau đó cầm hốt rác đứng dậy ra bên ngoài. Thường Hiên mất hứng nói: "A Phúc, nàng sao không nghe lời, tay nàng bị thương, nàng —— " A Phúc bỗng nhiên dừng lại, xoay người mở to đôi mắt sáng nhìn Thường Hiên. Thường Hiên nghĩ nàng đã suy nghĩ cẩn thận, vội vàng bổ sung nói: "Nàng bị thương, nàng ngoan ngoãn ngồi yên, ta đi đổ mấy mảnh vỡ đó cho." Ai biết A Phúc lại đi trở về, nâng tay lấy nửa cái bát trong tay hắn lưu loát vứt vào trong hốt rác, trong miệng còn nói: "Sao còn cầm cái này!" Nói xong xoay người ra khỏi phòng. Thường Hiên kinh ngạc đứng ở đó một hồi lâu, còn nghe được bên ngoài có tiếng leng keng, hẳn là A Phúc đang đổ mảnh vỡ đi. Hắn thì thào nói một câu: "Ta còn chưa nói xong mà."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]