Mộc Nhĩ ngồi trên băng ghế tại trạm xe buýt, từ trong túi lấy ra một cái thạch trái cây, vị táo. Vừa mới xé vỏ, liền phát hiện ở đầu bên kia của băng ghế đang có một đống cuộn tròn núc ních chiếm ngữ…. Bánh bao?
Tiểu bánh bao này so với Thang Tiểu Viên còn muốn tròn hơn, lắc la lắc lư theo băng ghế mà bò tới gần chỗ Mộc Nhĩ, lúc tới nơi thì nhào lên trên đùi của Mộc Nhĩ, hài lòng mà cọ xát a cọ xát, ngửa đầu nhìn. Lấy kinh nghiệm làm papa quanh năm của Mộc Nhĩ mà nói, cậu đã biết bánh bao này là muốn nói cái gì rồi.
Nhưng ngoài dự liệu, tiểu bánh bao này lại chả hề nói gì cả, đọat lấy cái thạch trái cây vị táo trong tay Mộc Nhị, ực một cái ăn luôn rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa, nở một khuân mặt tươi cười đầy nắng,
“Papa ”
Mộc Nhĩ đem tiểu bánh bao xa lạ ôm vào trong lòng, đem nó ngồi ở trên đầu gối của bản thân, trái phải xoa xoa nắn nắn, xác nhận là không có bị thương chỗ nào, hơn nữa đứa nhỏ này còn là một tiểu bánh bao được nuôi dưỡng béo trắng mềm mại. Vừa bỉ ổi mà vươn tay, nhéo nhéo mặt bảo bảo, vừa nói: “Tiểu bánh bao, nhóc là từ đâu mà chạy ra đây vậy hả?”
Bánh bao rất nghiêm túc ngồi thẳng lưng, víu vào đầu vai của Mộc Nhĩ, làm cậu phải hơi cúi xuống một chút, ghé lại gần lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Nói cho papa biết nha, con là phải dùng sức chín trâu hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quai-thu-khong-duoc-an-thit-papa-cua-ta/3269080/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.