Gương mặt mơ hồ kia lùi về tầng mây, ngay sau đó, mây đen cuồn cuộn mãnh liệt ập đến, mang theo sự vĩ đại khó có thể ngăn cản, như trời sập, như núi lở.
Vành mắt Sở Nguyên Chẩn lập tức đỏ lên.
Hắn đang muốn khom người nhận lệnh, chợt nghe một thanh âm ôn hòa nói:
“Thần có dị nghị!”
Sở Nguyên Chẩn và Hoài Khánh đồng thời quay đầu, chỉ thấy giữa hai người thanh quang bốc lên, xuất hiện bóng người Triệu Thủ.
“Viện trưởng?”
Sở Nguyên Chẩn ngây người, tiếp theo dâng lên vẻ mặt mừng như điên, hắn không mang đi được Hoài Khánh, nhưng Triệu Thủ có thể.
“Bệ hạ, thần đến đây đi!”
Triệu Thủ mang nụ cười: “Chủ nhục thần chết, thần chưa chết, sao có thể để bệ hạ đi rơi đầu đổ máu nóng?”
Không đợi Hoài Khánh từ chối, lão ngâm tụng:
“Không được nhúc nhích!”
Hoài Khánh quả nhiên cứng ngắc ở tại chỗ, khó có thể nhúc nhích.
Triệu Thủ nhìn thoáng qua mây đen ùn ùn đến, cười nói:
“Bệ hạ nói, thiên tử thủ biên giới, quân vương chết xã tắc. Nhưng Hứa Ninh Yến cũng từng nói, vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình.
“Thần cảm thấy, Hứa Ngân la nói, là việc người đọc sách nên làm.
“Bệ hạ nghĩ như thế nào?”
Hoài Khánh chưa đáp lại, trong mắt hiện lên một mảng bi thương.
Triệu Thủ nhẹ nhàng vung tay, áo bào đỏ trên người tự động thoát ly, mang chính mình gấp chỉnh tề, lơ lửng ở không trung.
“Ài, chức quan này còn chưa làm đủ.”
Vị đại nho này lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/4046316/chuong-2082.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.