Cánh mũi Hoang co rúm vài cái, như là đang ngửi mùi món ăn quý và lạ tuyệt thế.
Nhưng cuối cùng nó vẫn lưu luyến nhắm mắt, tùy ý tàn thể Cổ Thần từng chút một tổ chức lại.
“Vừa rồi ngươi nếu cắn nuốt ta, hắn là có thể nương linh uẩn của ta, phá tan phong ấn mở lại Thiên Môn, ép ngươi hóa đạo.”
Trong quá trình, Cổ Thần chưa khôi phục mở miệng nói, thanh âm to lớn uy nghiêm như trước, không có chút may mắn “tìm được đường sống trong chỗ chết”.
“Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở!” Giọng của Hoang thì mang theo tiếc hận cùng đau thịt rõ ràng.
Tiếp theo, nó rất có chút “Khoai lang quá phỏng tay” hỏi:
“Ngươi có biện pháp nào giải quyết hắn? Tuy thoạt nhìn hắn hàng lâm thế gian chịu hạn chế thật lớn.”
Khi nói chuyện, một bóng người bỗng dưng xuất hiện ở đỉnh đầu Hoang, áo bào xanh vang lên phần phật, Trấn Quốc Kiếm trong tay căng tràn khí cơ, vặn vẹo không khí, hướng tới cái sừng dài kia dùng sức chém xuống.
Giám chính con mẹ nó thế mà là thiên đạo?! Khó trách Thiên Cổ Bà Bà nói, Giám chính vừa chết, mọi người cùng nhau endgame... Hứa Thất An cả đầu óc đều là lời nói nhảm, đủ loại manh mối, chi tiết trong quá khứ, ở lúc này chen chúc mà tới.
Nhưng hắn khắc chế rất tốt bản năng nghề nghiệp, gạt đi tạp niệm, lao vào chiến đấu, vung ra Thái Bình Đao chém về phía Hoang.
Tuy thanh đao nát này còn chưa thức tỉnh, nhưng sau khi hấp thu Thiên Môn, độ cứng của bản thân nó đã vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/4046310/chuong-2076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.