Quả nhiên, nghe xong lời của hắn, mắt Hoài Khánh cong lên một chút, mang theo một chút ý cười nói:
“Ta cũng không ngờ, một khoái thủ huyện Trường Nhạc không bắt mắt lúc trước, sẽ trưởng thành làm Hứa Ngân la oai phong một cõi.”
Nàng không tự xưng trẫm, mà là ta.
Lập tức giống như thoải mái hơn rất nhiều.
Hứa Thất An tiếp tục chủ đạo đề tài, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, hắn chủ động nắm tay Hoài Khánh, bàn tay ấm áp mềm mại, xúc cảm thật tốt.
Cảm nhận được thân thể căng thẳng của nữ đế, hắn thấp giọng cười nói:
“Bệ hạ xấu hổ rồi?”
Bởi vì có vừa rồi lót đường, sự xấu hổ cùng quẫn bách lúc ban đầu đã tiêu tán không ít, Hoài Khánh lạnh lùng nói:
“Trẫm chính là vua của một nước, tự nhiên sẽ không bởi những việc nhỏ này rối loạn tâm cảnh.”
Ngươi còn ngạo kiều... Hứa Thất An cười nói:
“Như thế rất tốt.”
Hoài Khánh nghiêng đầu liếc hắn một cái, khẽ nâng cằm, cố ra vẻ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Hứa Ngân la không cần quẫn bách, trẫm cùng ngươi song tu, vì là dân chúng Trung Nguyên, thương sinh thiên hạ. Trẫm tuy là nữ tử, nhưng cũng là vua của một nước.
“Hứa Ngân la chớ mang trẫm đánh đồng với nữ tử tầm thường, vẻn vẹn song tu mà thôi, không cần câu nệ...”
Giọng điệu bình tĩnh của nàng đột nhiên biến đổi, bởi vì Hứa Thất An đặt tay lên vòng eo của nàng, đang muốn cởi bỏ đai lưng, vẻ mặt trấn định của Hoài Khánh không còn sót lại chút gì.
Cho ngươi mạnh miệng... Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/4046297/chuong-2063.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.