Nàng tức giận hỏi: "Vì sao ngươi không nói với ta? Phụ hoàng sủng ái ta nhất, ta giúp ngươi cầu tình, chẳng phải càng ổn thỏa hơn Hoài Khánh sao?"
Nói xong, nàng thấy trên mặt Hứa Thất An xuất hiện dao động cảm xúc kịch liệt, giống như cảm động, lại giống như khiếp sợ.
Tiếp theo, liền nghe thấy tiểu Đồng la này run run nói: "Điện hạ.... Thế mà nguyện ý vì một Đồng la vừa quen biết mà cầu tình với bệ hạ?!"
Thì ra hắn cảm thấy mình có thể sẽ không hỗ trợ, cho nên bám lấy cọng cỏ cứu mạng Hoài Khánh đưa ra.... Lâm An công chúa vừa bực mình vừa buồn cười, thật ra vừa rồi chỉ là một câu nói khi tức giận, nhưng nói tới mức này, nàng có chút đâm lao phải theo lao, vuốt cằm nói:
"Tự nhiên! Bản cung sẽ không bạc đãi người một nhà."
Hứa Thất An chăm chú nhìn nàng hồi lâu, ôm quyền, gằn từng tiếng, trầm giọng nói: "Điện hạ, ty chức hiện tại thầm muốn mua một mảnh đất."
Lâm An không hiểu gì cả, ngạc nhiên hỏi: "Mua đất?"
Hứa Thất An trịnh trọng nói: "Tên của nó là trung thành mãi mãi!"
Lâm An công chúa ngây ngẩn cả người, thoáng có chút cảm động, đây là thứ nàng chưa từng nghe qua.
Lập tức, cảm giác chán ghét Hứa Thất An tiêu tán không còn, nếu trước đó là muốn tranh món đồ chơi với Hoài Khánh, hiện tại là thật tâm cảm thấy có một cấp dưới như vậy thì rất không tệ.
Nhưng nhớ tới tiểu Đồng la này vừa rồi còn làm mình tức giận phát khóc, nàng hừ một tiếng, dùng giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/4044443/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.