Sóng xung kích hóa thành con sóng, rung chấn lan rộng ra, xoáy bụi đất và đá vụn lên, khiến nhà cửa phía xa vỡ toang, vô số sinh mệnh lặng lẽ tan biến.
Bốn kim la rên lên, sử dụng cách thức phòng ngự của mình, mượn lực đẩy lực, lướt ra xa, không dám ở lại trong trung tâm vụ nổ.
Đến khi tất cả gió êm sóng lặng, thì nam tử áo đen cũng đã biến mất, bốn kim la vừa thở phào, liền nổi giận.
"Cái thứ đó có lai lịch gì? Ý ta là cái cánh tay đó." Thuật sĩ áo trắng đột ngột xuất hiện, đưa lưng về phía mọi người.
"Cánh tay?" Kim la sử dụng kiếm hỏi ngược lại.
"Theo ta quan sát, cánh tay đó không phải là của hắn, ma khí đáng sợ như vậy, ta rất là ít thấy." Thuật sĩ áo trắng nói.
Khương Luật Trung nhìn chằm chằm vào lưng của Thuật sĩ áo trắng "Dương Thiên Huyễn, mắt ngươi mọc ở trên lưng hả?"
Thuật sĩ áo trắng Dương Thiên Huyễn: "Trước khi hắn đi, ta có quay đầu lại nhìn lén một cái."
"!!!" Khương Luật Trung bất đắc dĩ: "Cứ quay người lại nói chuyện dễ hơn mà, trước kia ngươi đâu có thế."
"Nhưng ta không muốn. Dương mỗ ta làm việc là tùy tâm sở dục, không quan tâm cái nhìn của người khác." Thuật sĩ đáp, xong giải thích:
"Ta đã cẩn thận quan sát Giám Chính lão sư với Ngụy Uyên, các ngươi không thấy à, hai người đó một người rất thích đứng ở vọng sảnh, đưa lưng về phía các ngươi; người còn lại rất thích ngồi ở bát quái đài, đưa lưng về phía chúng ta.”
"Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097446/quyen-1-chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.