Hứa Linh Âm là một cô bé có thiên phú dị bẩm. Sáng nay, đầu óc vẫn còn trong giấc ngủ, nhưng cơ thể đã đứng dậy, đánh thức nha hoàn hầu mình.
Sau đó nhắm mắt lại để cho nha hoàn hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt, đánh răng, dẫn tới tiền sảnh.
Ngửi thấy mùi thơm của cháo và bánh bao, Hứa Linh Âm lập tức mở mắt, vui vẻ phát hiện mình chỉ nằm ngủ, mà ngủ làm sao tới được bàn cơm luôn.
Lúc này trời đã sáng, tiền sảnh chỉ có Hứa Nhị thúc ngồi bên bàn ăn điểm tâm.
Thẩm thẩm với Hứa Linh Nguyệt vẫn còn bị phong ấn trong chăn.
"Đại ca đâu?" Hứa Linh Âm nhìn quanh, những lúc như này, lẽ ra đại ca tham ăn đã phải ngồi ở bên bàn, mơ ước Bao Bao nhân thịt của nàng.
"Mặc kệ nó." Hứa Nhị thúc nói.
"Vậy bao bao nhân thịt của đại ca thuộc về ta." Hứa Linh Âm cười rạng rỡ.
Nói xong, cô bé hít mũi, "Thơm quá."
"Thơm thì nhanh ăn đi." Hứa Nhị thúc giục.
"Không phải mùi thơm này." Hứa Linh Âm ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói với phụ thân.
Hứa Nhị thúc không hiểu, nhưng rất nhanh, ông đã nhìn thấy một cô nương mặt trứng ngỗng mặc váy vàng đi vào, mắt hạnh quét một vòng quanh sảnh: "Hứa Ninh Yến đâu?"
"Chắc còn đang ngủ." Hứa Nhị thúc tự nhủ sao cô nương này lại không mời mà tới?
"Không có, " Chử Thải Vi lắc đầu: "Ta từ trong viện hắn tới đây mà."
Nói xong, nàng nhìn thấy bé con mũm mĩm đang nhìn chằm chằm đồ ăn trong lòng mình.
Hôm nay Chử Thải Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097443/quyen-1-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.