Chương trước
Chương sau
Nhị công chúa ở "Thiều Âm Cung", một biệt uyển to rộng, lịch sự tao nhã.
Thị vệ trưởng dẫn Hứa Thất An đi qua cánh cửa cao cao, băng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đi vào một đại viện đầy không khí thiếu nữ ngây thơ.
Dây nho quấn trên bàn đu dây, góc tường chất đống những bức tượng bằng đất đã hỏng, trong lương đình phía đông mơ hồ có thể nhìn thấy đủ thứ đồ chơi quý hiếm kì lạ.
Mép phía tây vườn hoa, nhị công chúa Lâm An, đang chơi đá tú cầu với mấy nha hoàn, trong tiếng nữ tử líu ríu xen lẫn tiếng cười như chuông bạc của Lâm An công chúa.
"Điện hạ, đã đưa Hứa Thất An đến." Thị vệ trưởng đứng cách thật xa ôm quyền, nói to.
Nhị công chúa giẫm lên tú cầu, quay qua nhìn. Nàng nhìn chằm chằm vào Hứa Thất An mấy giây, khóe môi cong lên, đá mạnh vào tú cầu.
Phanh!
Tú cầu bay vụt, làn váy của Lâm An công chúa xòe tung lên như một đóa hoa nở rộ.
Mới thấy đã giở chiêu dằn mặt, Hứa Thất An thầm rùng mình, vừa định tránh đi, thì kịp kiềm lại, vì quả tú cầu kia bị bắn chệch, bay vút ra xa.
".... Tha cho ngươi một lần." Nhị công chúa cố vớt vát, cất bước đi về hướng tiền sảnh, nói: "Hứa Thất An, ngươi đi theo Bổn cung, những người khác chờ ở bên ngoài."
Trong tiền sảnh xa hoa đại khí, nhị công chúa ngồi ngay ngắn trong chiếc ghế dựa lớn, Hứa Thất An đứng ở trong sảnh. Hai người im lặng nhìn nhau.
Nhị công chúa định dùng thân phận hoàng nữ, nhìn Hứa Thất An chằm chằm, muốn ép hắn chịu thua.
Nàng biết hồi Hoài Khánh còn trẻ, có một thời gian đã từng nuôi ưng, đôi mắt ưng vô cùng lợi hại, sắc như dao găm, người bình thường không dám nhìn lâu vào mắt nó, nên trong quá trình nuôi nó, phải dùng ánh mắt điềm tĩnh, lợi hại tương đương để áp chế nó.
Một khi người nuôi ưng dời mắt đi, đồng nghĩa đã đánh mất tư cách trở thành chủ nhân của ưng.
Mục đích Hoài Khánh nuôi ưng, là để rèn luyện ánh mắt sắc bén, đến tận bây giờ, nhị công chúa vẫn chưa dám đối mặt lâu với Hoài Khánh.
Đáng tiếc, đôi mắt hoa đào ướt sũng của nàng thật sự không thể tạo ra được lực sát thương, lúc nhìn chằm chằm người ta, ngược lại còn giống như đưa tình vậy.
Hứa Thất An nhìn nàng ta dò xét, khuôn mặt nàng ta mượt mà, giông giống Chử Thải Vi, nhưng Thải Vi là ẩn giấu ngọt ngào vào trong, vào sau đôi mắt to trong vắt.
Còn Nhị công chúa lại thuộc loại tiểu mỹ nhân ngự tỷ, đôi mắt hoa đào nhìn ai cũng như đang đưa tình.
"Hứa Thất An, nghe nói ngươi là con chó trung thành của Hoài Khánh." Nhị công chúa thấy mình nhìn mãi mà không thu phục được Hứa Thất An, thì phì cười, chuyển sang đả kích bằng ngôn ngữ.
"Đúng vậy, ta là bát công." Hứa Thất An thành thật đáp.
"Bát công là cái gì?"
"Là trung khuyển."
"Ngươi dám đùa bỡn Bổn cung?" Lâm An công chúa nhíu mày.
"Không dám." Hứa Thất An không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại.
Lâm An công chúa hừ một tiếng: "Bổn cung cho ngươi một cơ hội, bây giờ lập tức đầu nhập vào ta, rời khỏi nữ nhân Hoài Khánh kia. Nếu không...."
Đầu nhập vào ngươi? Giờ ta đang ôm đùi ngọc của trưởng công chúa, đùi của Ngụy Uyên, giờ còn đầu nhập vào ngươi..... Vậy chẳng phải ta làm nô cho ba nhà lận hả?
Hứa Thất An lắc đầu: "Thật có lỗi, ty chức đã thề, làm trâu làm ngựa cho trưởng công chúa, máu chảy đầu rơi."
Nhị công chúa nói ngay: "Ta cũng muốn ngươi làm trâu làm ngựa cho ta."
Vậy ngươi có cho ta cỏ không? Hứa Thất An biết, nhị công chúa cho rằng hắn là được trưởng công chúa thưởng thức, cho làm mã tử đi theo bên người, vì hắn đẹp trai, biết làm thơ, nói chuyện lại êm tai, nên nhị công chúa sinh lòng ganh tỵ, muốn cướp người của trưởng công chúa.
"Nhị công chúa đừng để tiền nhân làm khó mình." Hứa Thất An nghiêm túc từ chối. Làm người phải biết giữ lời, nếu đã đồng ý làm việc cho trưởng công chúa, thì không thể lại đầu nhập vào làm cho người khác.
"Nếu ngươi không đồng ý," nhị công chúa trợn to mắt, cười nhạt, giọng uy hiếp: "Ta sẽ hô to là ngươi phi lễ, bảo với thị vệ, ngươi có ý đồ đùa giỡn Bổn cung."
"Tại hạ nguyện vì nhị công chúa máu chảy đầu rơi, làm trâu làm ngựa." Hứa Thất An thành khẩn nói.
Nhị công chúa vui vẻ lại ngay, "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi là nhân tài.... Ừ, sau này mỗi trưa hằng ngày, ngươi tới đây gặp bổn cung, nghe Bổn cung phân công."
"Điện hạ, ty chức đang có việc phải làm, đang phải điều tra án Tang Bạc." Hứa Thất An thở dài.
".... Cũng đúng ha, " Lâm An công chúa nghĩ nghĩ: "Thế ngày mai thì thôi, để chừng nào bổn cung có việc giao cho ngươi, thì ngươi lại đến."
Hứa Thất An đã hiểu, nữ nhân này là một người lơ mơ, không thật sự muốn hắn làm việc cho mình, mà chỉ thuần túy muốn bới móc trưởng công chúa.
Vừa rồi uy hiếp cũng chẳng tạo được chút lực sát thương, đường đường là thanh danh của một công chúa, lại mang ra đánh đổi với mạng chó của một đồng la nho nhỏ, lỗ vốn lớn!
Hắn chính là vì vừa liếc đã nhìn ra như thế, nên mới đổi thái độ, đồng ý với nhị công chúa, coi như là đang chơi với một bạn nhỏ, tùy tiện ứng phó là xong.
"Ngươi lui ra đi." Nhị công chúa vui vẻ, vì sự tình tiến triển thuận lợi.
"Vâng."
"Khoan đã," Nhị công chúa gọi lại, tháo ngọc bội đeo ở eo, nói: "Đây là tín vật của Bổn cung, có thể dùng nó tiến cung, thị vệ sẽ không ngăn, nhưng chỉ có thể tới chỗ này của Bổn cung, không đi được tới nơi khác."
..... Hào phóng như vậy? Ngươi ngốc thật đó. Mắt Hứa Thất An sáng lên, nhận ngọc bội, cất vào ngực: "Sau này ty chức nhất định sẽ tận tâm tận lực thuần phục điện hạ."
Hứa Thất An làm nô ba nhà, trước lúc hoàng hôn đã kịp rời khỏi hoàng thành, giục ngựa trở về nha môn Đả Canh Nhân.
Nha môn đã vắng bóng người, chỉ còn mấy người trực ban và nhân viên, vắng vẻ yên tĩnh đi rất nhiều so với ban ngày.
Hứa Thất An vừa mới vào cửa, đã gặp phải một kim la mũi cao trán rộng đang đi tới, phụ thân của Chu Thành Chú, Chu Dương.
Kẻ thù gặp nhau, không hề đỏ mắt, chỉ là buồn rười rượi nhìn nhau mà thôi.
"Chu kim la, lệnh công tử thế nào rồi?" Hứa Thất An vừa cười, vừa móc yêu bài ra, khoe khoang móc vào thắt lưng.
Chu Dương lướt mắt qua kim bài, sắc mặt không thay đổi, thản nhiên đáp: "Mạng lớn, không chết được. E là Hứa đại nhân sẽ đi trước đó."
Hứa Thất An phẩy phẩy tay, cười hiền lành: "Ta sẽ chờ hắn ở trên đường, dù gì cũng có quen biết mà."
Chu Dương nhìn chằm chằm hắn mấy giây, gật đầu: "Tra án cho tốt."
"Đi vui vẻ, Chu kim la."
Tiến vào Xuân Phong Đường thính sảnh, trong này có mấy đồng la dưới trướng Lý Ngọc Xuân và bộ khoái của phủ nha cũng chưa về.
Lý Ngọc Xuân nghe thấy tiếng bước chân, đi ra khỏi Xuân Phong Đường, nói: "Triệu Huyện lệnh chết đã có chút manh mối, ừm, chưa chắc là do Đạo Môn làm."
Hứa Thất An gật đầu, không đi vào thính sảnh, mà theo Lý Ngọc Xuân tiến vào Xuân Phong Đường.
"Xế chiều hôm nay, Trần Phủ Doãn mời Ty Thiên Giám áo trắng, thẩm vấn lính canh ngục và tiểu quan trực đêm, xác nhận những người này không có vấn đề, xác nhận được thêm một chuyện, đúng là lúc rạng sáng, Triệu Huyện lệnh đã lặng lẽ chết trong nhà giam."
Lý Ngọc Xuân rót cho cấp dưới nay đã trở thành cấp trên của mình là Hứa Thất An chén trà, nói tiếp: "Đạo Môn Âm Thần đúng là có thể làm được điều này, im hơi lặng tiếng vượt qua thủ vệ và lính canh ngục. Nhưng hôm nay sau khi điều tra tư liệu, phát hiện còn có một hệ thống cũng có thể làm được điều này."
Hứa Thất An nhấp một ngụm trà, kiên nhẫn nghe.
"Vu sư!" Lý Ngọc Xuân nói.
"Vu sư?"
"Ngươi có nghe tới Vu Thần Giáo bao giờ chưa?"
"Vu Thần thì ta từng nghe lão đại ngươi nói, là nhân vật thần tiên vượt ra ngoài bảng phẩm cấp, Vu Thần Giáo là giáo phái Vu Thần sáng lập à?"
Lý Ngọc Xuân "Ừ": "Vu Thần là vị thần được các nước đông bắc cùng thờ phụng, ở đông bắc, Vu Thần Giáo có quyền lực chí cao vô thượng, giống như Phật Môn đối với các nước ở Tây Vực."
Ở Đại Phụng, hoàng quyền là cao nhất, các bộ lạc phương bắc cũng thế.
Nhưng ở Tây Vực và đông bắc, thần quyền mới là cao nhất, giáo phái mới thật sự là Chúa Tể.
"Trong lĩnh vực nguyên thần, vu sư có thể đứng ngang hàng với cả Đạo Môn?" Hứa Thất An khiêm tốn thỉnh giáo.
"Không, trong lĩnh vực nguyên thần, không có hệ thống nào so được với Đạo Môn." Lý Ngọc Xuân lắc đầu, nói: "Nhưng Vu sư tứ phẩm còn được gọi là Mộng Vu, có thể bện mộng cảnh, trong mộng cảnh giết người.
"Bảy mươi năm trước, yêu tộc phương bắc với Vu Thần Giáo từng xảy ra chiến tranh vì tranh giành lãnh địa. Theo tin tức gián điệp Đả Canh Nhân truyền về, có một đội binh sĩ yêu tộc hai nghìn con, đã lặng lẽ chết đi ngay ở trong quân doanh. Trên người bọn chúng không hề có vết thương, tên nào cũng là bình thường gác giáo đi ngủ, nhưng sau đó thì không ai tỉnh lại."
Tứ phẩm Vu sư.... Tại sao lại lôi dính cả Vu sư vào đây.... án này khó quá.
Nhân Tông bây giờ là quốc giáo của Đại Phụng, đạo đầu là quốc sư, đây đã là vinh quang đặc biệt chí cao vô thượng, họ giúp Trấn Bắc vương mưu triều soán vị để được cái gì?
Đâu còn nấc nào để leo lên thêm được nữa, level max rồi mà.
Vì vậy, khả năng Vu Thần Giáo tham dự là cao hơn. Nếu kẻ giết Triệu Huyện lệnh chính là Mộng Vu, như vậy thế lực đứng sau lưng án Tang Bạc sẽ gồm có Trấn Bắc vương, yêu tộc phương bắc và Vu Thần Giáo ở đông nam!
Hứa Thất An nhấp một ngụm trà, không giấu được sự mệt mỏi trong mắt.
"Ừm, xem ra cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất bây giờ có thể sơ bộ loại trừ được Nhân Tông, tình tiết vụ án cũng có chút tiến triển." Hứa Thất An nói:
"Lão đại, báo việc này cho Ngụy công đi."
Lý Ngọc Xuân gật đầu, mặt mũi đầy u sầu: "Ta luôn có cảm giác, cuối năm, sẽ là lúc đại loạn bắt đầu."
"Chúng ta chỉ cần tập trung phá án, đừng dòm ngó tới vận mệnh quốc gia xã tắc." Hứa Thất An vỗ vai ông, rời khỏi nha môn.
Về đến nhà trời đã tối hẳn, đói bụng cả một ngày, bụng đã đói kêu vang. Hắn ăn xong đồ ăn hâm lại, uống sữa Linh Nguyệt muội tử đưa, đi về tiểu viện, ngả đầu xuống ngủ.
Ngày thứ ba, trời vừa rạng, Hứa Thất An cưỡi ngựa đến nha môn, vừa vặn trông thấy phố đối diện, Chử Thải Vi mặc váy vàng, cũng cỡi ngựa lóc cóc chạy đến.
Một tay nàng cầm cương ngựa, tay kia ôm một túi giấy dầu vào lòng, có nửa cái bánh bao trắng bóng thò ra khỏi mép túi, lắc lư theo nhịp ngựa, nỗ lực muốn nhảy ra ngoài.
"Ngươi ăn không?" Chử Thải Vi hào phóng lấy một cánh bánh bao ra, bổ sung: "Nhân thịt."
Hứa Thất An cảm động, như đang nghe thấy Hứa Linh Âm vì lo cho hắn, mà chỉ ăn một chén cháo. Cô nàng tham ăn này đã coi ta là người mình.
Hứa Thất An nhận bánh bao ngậm vào miệng, thuận tay ném cương ngựa cho nhân viên đứng ngoài cửa.
Vừa ăn vừa đi vào trong, hỏi: "Có đầu mối gì?"
Chử Thải Vi nói: "Ta hỏi qua rồi..., Tống Khanh sư huynh nói, ngoài những pháp khí ở trong nội cung và ở Ty Thiên Giám, thì ở kinh thành, pháp khí có thể qua mắt Vọng Khí Thuật, đại khái chỉ có Phật Môn có. Ừ, không phải mấy cái chùa phàm tục kia, là Thanh Long Tự."
Thanh Long Tự?!
Truyền thừa sót lại của Bảo Tháp Tự.... Hứa Thất An vừa kinh ngạc, vừa không.
Quả nhiên, Phật Môn không thoát khỏi có liên quan tới án Tang Bạc.
Ty Thiên Giám, hoàng thất, Vu Thần Giáo, yêu tộc phương bắc, Trấn Bắc vương, Phật Môn.... một cái án Tang Bạc nho nhỏ, lại dính dáng tới nhiều thế lực lớn như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.