Hứa Thất An thở dài, từ bên cạnh trưởng công chúa đi ra, ôm quyền nói: "Tác giả mới đó chính là ty chức."
Mọi người lập tức quay qua nhìn hắn, cả nhị công chúa cũng vậy.
Thái Tử nhíu mày.
Tam hoàng tử không vui nói: "Một đồng la như ngươi, thì làm thơ gì?"
Lời lẽ cũng coi như uyển chuyển, ý là, ngươi chỉ là một võ phu, thì biết cái gì là thơ?
"Bộp..." Trưởng công chúa vỗ lên bàn, khiến chúng hoàng tử chú ý, giọng bình thản: "Hắn tên là Hứa Thất An, đường đệ là học sinh thư viện Vân Lộc."
Vậy thì sao? Nhất thời, không ai hiểu được ý của trưởng công chúa, mà nàng thì có lẽ rất thích nhìn cảnh huynh đệ tỷ muội đầu đầy dấu chấm hỏi, mà ngoài mặt cứ ra vẻ lạnh nhạt.
Gương mặt thanh lãnh của nàng hiện ý cười: "Bài thơ Tiễn Tử Dương cư sĩ chính là của hắn, bài thơ ban nãy Lâm An đọc, cũng là tác phẩm của Hứa Thất An."
Các hoàng tử đều hiện vẻ không thể tin được, rào rào quay qua nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Tác giả bài thơ nổi tiếng Miên Dương đình tiễn Tử Dương cư sĩ đi Thanh Châu chính là người đang ở trước mắt?
Đúng rồi. Nghe nói bài thơ kia là tác phẩm của đường huynh của một học sinh nào đó ở thư viện Vân Lộc, mà vừa rồi Hoài Khánh có nói, đường đệ của đồng la này là học sinh thư viện Vân Lộc.... Tam hoàng tử là người rõ mấy tin đồn này nhất, nên nhanh chóng nghĩ ra, hiểu lời Hoài Khánh nói không phải giả.
Thì ra con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097427/quyen-1-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.