Tin tức truyền đi rồi.
Lâu thật lâu sau không có người nói tiếp, cũng không có ai buông lời khen. Hứa Thất An ngồi đợi cả buổi, mới xác định đám người kia đã thoát ra rồi.
Thật bất lịch sự.... rời đi sao không báo cho người ta một tiếng? Một đám bạn trên mạng không có tố chất!
Cất tấm kính nhỏ đi, Hứa Thất An khóa cửa, thổi tắt nến, leo lên giường nằm, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Thiên Địa Hội là một tổ chức khá là rời rạc, thành viên liên lạc với nhau, nhưng lại đề phòng nhau.
Điều này cũng dễ hiểu. mọi người rải rác khắp nơi, thậm chí còn chưa chắc là người của vương triều Đại Phụng, giữ chút cảnh giác với nhau là chuyện bình thường.
Ít ra hiện giờ cũng có một điểm lợi, là được chia sẻ thông tin.
Cái này quan trọng lắm.
Đây chả phải là nơi trò chuyện linh tinh à, lên đây nghe được thông tin, không chừng sau này sẽ có ích thì sao?
Số hai đang ở Vân Châu, quá xa, thân phận địa vị có lẽ không thấp, bằng không đã không thể đọc được hộ tịch của tất cả phủ, huyện.
Số một ở kinh thành, là người có thân phận địa vị thật sự, mạnh hơn hẳn kẻ nhảy dù như ta, là người sau này có lẽ ta phải đều phòng.
Số sáu.... Lúc trước hắn đã cảnh cáo ta không được trả lời số chín, từng nói mình cũng ở kinh thành.
Số một và số sáu là hai đối tượng tiếp theo ta phải để ý. Các thành viên khác thì cách xa nhau trăm sông ngàn núi, dù có bị bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097385/quyen-1-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.