Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
"Ta muốn tạ ơn công tử, nếu tương lai ta có thể ghi tên sử sách, đó chính là công của công tử." Trong mắt Phù Hương liên tục chảy ra tình ý, càng kiều mị động lòng người.
Hứa Thất An biết nàng ta đang chỉ cái gì, vì từ xưa đến nay, danh kĩ giúp thi từ danh truyền muôn đời không ít.
Cái kì ngộ này, bất kì nữ tử phong trần nào cũng vô cùng muốn có.
Trên đời có hai loại người cực thích tranh giành danh tiếng, là người đọc sách và kĩ nữ.
Ta chính là muốn sự mang ơn này của ngươi.... Hứa Thất An cười cười, hơi ngả ngớn vô cùng thích hợp: "Nàng định cám ơn ta thế nào?"
Trong phòng ấm áp như xuân, hắn đã uống nhiều rượu, ngồi nơi này có một lúc, mà đã cảm thấy khô nóng không chịu nổi, bèn cởi ngoại bào ra, vắt lên ghế ngồi.
Phù Hương cắn cắn cánh môi đầy đặn kiều diễm, ngượng ngùng: "Công tử, đêm dài đằng đẵng, không ngại nghe ta đàn một bản trợ hứng cho ngươi trước nhé."
Hứa Thất An sững sờ, biết đối phương đã hiểu sai ý mình, nhưng chỉ cười, không giải thích.
Những nữ tử ưu nhã cổ đại ấy mà, ngươi tới ngủ nàng, nàng đều sẽ nói: Ngươi đừng vội, để tiểu nữ khảy một bản tặng ngươi.
Chứ không giống các cô nương đời sau, ngươi tới ngủ nàng, nàng sẽ nói: Làm nhanh lên!
Kiên nhẫn nghe xong một khúc, Hứa Thất An phải thừa nhận hoa khôi này đúng là có chút tài năng, cầm thơ song tuyệt, thơ thì chưa biết, nhưng đánh đàn thì tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097361/quyen-1-chuong-55.html