Dịch: lumos
“Hây!”
Hứa Thất An đứng dưới mái hiên trong tiểu viện, tiện tay ném mạnh một cái ám khí hình thoi. Hắn chẳng nhắm kỹ, nhưng lại cắm trúng hồng tâm trên cọc gỗ cách hơn 20 bước chân.
Đây không phải là do kỹ năng ném ám khí của hắn quá cao cường… Mà là vận khí hắn tốt.
“Cơ thể này của mình tuyệt đối có vấn đề…” Hứa Thất An thì thầm.
Vận may của hắn tốt quá đáng rồi, cả tháng nhặt được 1 lượng 2 chỉ bạc, tương đương với bổng lộc nửa tháng.
Số tiền đó đủ cho một gia đình 3 người bình thường, sống tiết kiệm trong 3 tháng.
Mà điều kỳ lạ nhất là lần nào cũng nhặt được một chỉ, vậy thì chẳng thể dùng vận may để hình dung.
Không cần hiểu rõ nguyên nhân cũng thấy việc này có gì đó quái lạ rồi.
“Hệ thống ba ba? Ngài ra đi mà, đừng chơi trốn tìm với con nữa.” Hứa Thất An thử thăm dò.
Hệ thống không có phản ứng gì.
Suốt một tháng qua, hắn từng thực hiện vô số thử nghiệm, cố gắng thức tỉnh hệ thống.
Nhưng thực tế nói với hắn, chẳng có hệ thống nào cả.
Vậy thì cái vận may quái lạ kia phải giải thích ra sao?
Không thể tưởng tượng được loại người mua vé số 5 tệ chẳng trúng nổi bao giờ như mình, lại có một ngày trở thành người may mắn. Chẳng biết là kéo dài được bao lâu… Hứa Thất An cười khổ.
Có thể hơi khẳng định, chủ cũ hoàn toàn không phải là người có vận may lớn. Nếu như y có thì thẩm thẩm đã chẳng ghét bỏ y như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097323/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.