"Đùng!"
Chu huyện lệnh đập mạnh kinh đường mộc lần nữa, quát lớn: "Ngươi nói nhìn thấy bóng đen giết người rồi trèo tường tẩu thoát. Thế thì tại sao hôm nay bộ khoái điều tra vườn hoa dưới tường, lại không thấy dấu chân, cũng không có dấu vết đạp lên hoa cỏ?"
Trương Dương thị sững sờ, đôi mắt to trừng lớn, láo liên: "Tại… Tại vì…"
Trương Hiến lập tức nói: "Đại nhân, kẻ trộm đột nhập như thế nào, làm sao mẫu thân ta biết được chứ? Bộ khoái của nha huyện điều tra không ra, thì đại nhân cũng đâu thể nào áp đặt tội lỗi lên hai mẹ con ta như vậy được."
Mẹ con cái bíp ấy mẹ con, mày đừng sỉ nhục hai từ này được không? Hứa Thất An chẳng nghe nổi nữa.
Chu huyện lệnh nổi giận: "Miệng lưỡi xảo quyệt, người đâu, hành hình cho ta."
Quá trình thẩm vấn ở thời này nói chung chỉ có ép hỏi, tra tấn như thế. Trong tình trạng thiếu bằng chứng, cũng chỉ đành như vậy.
Do đó, thường xuyên xuất hiện việc bị đánh phải nhận bừa.
Thế nhưng chẳng còn cách nào khác, thu thập chứng cứ quá khó khăn, do thiếu thốn thiết bị và kỹ thuật chuyên môn. Vì thế, phương pháp tra tấn trở thành thủ tục không thể thiếu.
Lợi và hại đều có.
Trương Hiến nói to: "Đại nhân đang muốn bức cung đó ư? Gia thúc nhậm chức Cấp Sự Trung ở Lễ bộ, đại nhân không sợ bị vạch tội sao?"
Gọi là gia thúc vậy thôi, chứ thật ra là bà con xa lắc xa lơ. Nhưng mà mặc dù huyết thống xa, quan hệ lại rất gần gũi. Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097320/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.