*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Niếp Thập Tam hất hàm, lạnh lùng mà kiêu ngạo: “Cho dù có động thủ, hắn cũng đừng hòng chiếm lợi thế.”
Hạ Mẫn Chi cười hì hì nói: “Được rồi, đừng cứ hở chút là chém chém giết giết. Tốt xấu gì Thập tứ vương gia cũng đã tặng danh cầm cho ta, lát nữa đi tìm một hiệu cầm đồ, ít nhất có thể đổi được năm ba trăm lượng bạc a.”
Niếp Thập Tam chấn động, mục quang băng lãnh sắc bén, nhìn thẳng Đàn Khinh Trần.
Hạ Mẫn Chi bất động thanh sắc, đôi lông mày ưu mỹ cực dài cùng hai hàng my dày đặn cong cong khiến cặp mắt thêm phần thuần khiết vô tội như trăng sáng: “Cầm khúc mà Vương gia tấu trước đó, rõ ràng là Ngư tiều vấn đáp.”
Không đợi Đàn Khinh Trần mở miệng, lại nói: “Tại hạ không thể học được ý thái an nhàn của Vương gia, hôm qua vừa tham gia kỳ thi Hội, chỉ mong có ngày kim bảng đề danh, đường quan rộng mở, không uổng mười năm miệt mài đèn sách.”
Nhất thời chỉ nghe tiếng gió thổi qua rừng cây.
Đàn Khinh Trần nhìn xoáy vào Hạ Mẫn Chi, rốt cuộc khuôn mặt giãn ra, cười nói: “Có nhân tài như Hạ công tử, thật sự là phúc của Đại Trữ.” Dừng một chút, nói: “Thiên hạ rộng lớn, tri âm khó cầu, Đại thánh di âm cầm này xin tặng lại cho công tử vậy.”
Hạ Mẫn Chi tiếp nhận, chỉ thấy cỗ danh cầm này toàn thân đen bóng, lộ lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phach-quan/196926/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.