Không lâu sau, Hạ Mẫn Chi tỉnh lại, nhìn thấy Niếp Thập Tam cũng không ngạc nhiên, lười biếng nghiêng người, vẫn gối đầu lên đùi hắn, tìm một tư thế thoải mái hơn, cười nói: “Ngủ một giấc thật thống khoái a!”
Niếp Thập Tam cầm lấy quyển Lễ Ký kia, lật đến thiên Tế pháp, hỏi: “Ngươi thích đọc mấy loại sách này sao?”
Hạ Mẫn Chi thở dài: “Chỉ có kẻ ngốc mới thích đọc! Bất quá đây là đại kinh của khoa thi, không thể không đọc.”
“Ngươi nhất định phải làm quan sao?”
“Vai ta không thể vác, tay ta không thể mang, không đọc sách không làm quan thì còn có thể làm gì?”
“Vậy ngươi thích làm gì?”
Hạ Mẫn Chi ngẩn ra, lặp lại: “Thích làm gì ư?”
Hỏi ngược lại Niếp Thập Tam: “Còn ngươi thích làm gì?”
Niếp Thập Tam đáp cực nhanh: “Ta thích tập võ, cầu kiếm đạo.”
Hạ Mẫn Chi nằm ngửa lại, nhìn thẳng Niếp Thập Tam, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, thấp giọng nói: “Ta không biết ta thích cái gì, chỉ cầu bình an.”
Niếp Thập Tam nhíu mày nói: “Làm quan có gì tốt? Ngươi muốn làm quan gì?”
Hạ Mẫn Chi cười cười: “Làm quan có thể nhận bổng lộc triều đình, có thể giúp chúng ta sung túc hơn một chút, cũng cho Hạ bá có chỗ dựa. Thiên hạ đều nói đương kim thánh thượng nhân hậu, ta muốn được tận mắt thấy long nhan.” Lại chuyển đề tài, nghiêm mặt nói: “Học võ công đương nhiên rất tốt, chỉ là nếu dùng để làm chuyện phạm pháp, một khi bị quan phủ bắt giữ, sẽ gặp phiền phức to.”
Niếp Thập Tam như sực nhớ ra điều gì:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phach-quan/196924/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.