Hạ Mẫn Chi ngạo nghễ nói: “Đương nhiên là ta, một tay ta nuôi hắn lớn.”
Tiếu đại nương phì cười, xoa đầu Hạ Mẫn Chi, nói: “Đừng ức hiếp ca ca ngươi, vừa nhìn đã biết hắn là một hài tử hiền lành kiệm lời…”
Niếp Thập Tam theo thường lệ vẫn giữ im lặng, chỉ vừa ăn bánh vừa cười trộm, Hạ Mẫn Chi tức tối trừng hắn.
——–
“Thập Ngũ, ngươi đối xử bản thân quá tàn nhẫn.”
Hạ Mẫn Chi cười hì hì: “Có ngươi tốt với ta là được rồi.”
Trong lúc trò chuyện, xe ngựa đã tiến vào thành, Hạ Mẫn Chi cho dừng xe, kéo Niếp Thập Tam nhảy xuống, cười nói: “Đêm nay Trung thu, chúng ta tản bộ về nhà đi.”
Đôi mắt Niếp Thập Tam như hàn tinh đắm mình trong nước, sâu lắng mà sáng ngời, cười nói: “Cũng được.”
Suy nghĩ một lát, bổ sung một câu: “Sau này ta sẽ luôn nghe lời ngươi.”
Nói xong vuốt mái tóc hơi rối của hắn ra sau đầu.
Lúc này màn đêm thăm thẳm, trăng treo giữa trời, hai người một đường rảo bước, trong lòng thư thái vô hạn.
Phố Nạp Phúc ban ngày người đông như kiến, nhưng ban đêm lại yên tĩnh như mộng, đi đến trước một cửa hiệu, Hạ Mẫn Chi đọc tấm biển màu đen đã cũ kỹ kia cười nói: “Tín Nguyên trai… Thập Tam, nghe nói hồ lô ngào đường của Tín Nguyên trai là ngon nhất, ta mua cho ngươi ăn.”
Niếp Thập Tam mỉm cười: “Nửa đêm nửa hôm, người ta đâu mở cửa.”
Hạ Mẫn Chi nói: “Chúng ta cứ ngồi đợi ở đây, chờ họ mở cửa.”
Nói xong ngồi xuống bậc tam cấp.
Niếp Thập Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phach-quan/1354451/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.