Bị người ta đuổi giết là loại cảm giác gì?
Hứa Ngâm Thu hiện tại đã cũng đã cảm nhận được, đó chính là cảm giác khẩn trương, kích thích, và khốn cùng.
Chẳng qua, người nào đó ở bên cạnh nàng dường như lại rất thích thú với trò chơi đuổi giết này, cả người hắn như toát ra một loại cảm giác hưng phấn.
“ Ngươi không phải là không được bình thường? ” Nàng thật sự nghi ngờ điều này.
Phong Tế Vân dựa người vào một gốc cây đại thụ, nghe được câu hỏi không đầu không đuôi của nàng, ngay cả lông mi cũng không thèm động đậy, chỉ phát âm đúng một chữ “ Sao? ”
“ Nào có loại người giống như ngươi, bị đuổi giết mà còn thấy vui vẻ như vậy? ” Nếu là người bình thường thì sẽ không có loại phản ứng này.
“ Không phải là muốn giết ngươi sao? ” Hắn làm ra vẻ vô tội.
“ Giống như là nhân tiện nhắm cả vào ngươi luôn.” Tiếp nhận sinh ý này thì Thanh Y lâu quả là lời to, một hòn đá ném hai con chim, hắn còn nói là cái gì cũng không chịu cùng nàng mỗi người một ngả tự gánh tai họa, khiến hai người họ trở thành mục tiêu rõ ràng hơn. “ Có cần phải cải trang không? ”
“ Không cần.”
“ Để như vậy thì quá mức rêu rao.” Căn bản giống như đang khiêu khích Thanh Y lâu vậy.
“ Chúng ta cũng không có làm điều gì sai.” Hắn mượn lại lời của nàng.
Ách… Nàng phải nhìn nhận lại vấn đề này, nàng không có làm gì sai, nhưng hắn thì nàng không dám cam đoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-on-than/22394/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.