Biên tập: Măng Cụt
Thời gian trôi nhanh thật, mới đây mà tui và anh nói lắp đã bên nhau năm năm rồi.
Đôi khi sẽ khó tin mà nghĩ người đàn ông đầu tiên tui quen lại thần kì là người tui hẹn ịch, đã năm năm rồi nhưng ôm nhau chặt như trước, trao nhau hơi ấm vẹn nguyên ban đầu.
Nhưng lại có lúc nghĩ rằng đây là lẽ đương nhiên thôi, cuộc sống mặc định là phải như thế này.
Tụi tui là người bình thường, người bình thường trải qua cuộc sống của người bình thường.
Mỗi ngày trôi qua dần an yên hơn, tụi tui cũng sẽ vì cả hai đều lười rửa chén mà cãi nhau một trận nhỏ, cuối cùng là cùng nhau đỏ mặt vào phòng ngủ hoặc cùng nhau đỏ mặt vào nhà bếp.
Anh nói lắp vẫn còn nói lắp nhưng dù thế nào thì vẫn là 1 dai sức.
Cảm tạ trời đất, tần suất ịch ịch sau ba mươi tuổi tuy có giảm xuống nhưng vẫn còn chất lượng như trước.
Ba mươi tuổi sao, đó là một giới hạn thần kì.
Trước khi chạm đến cột mốc này thì thấy đáng sợ nhưng sau khi đã trải qua rồi thì thấy nó cũng thường thôi.
Mỗi ngày vẫn như thế.
Với ba mẹ tui mà nói, phải biết nhân lúc tuổi tác thích hợp đi xem mắt.
Sau 28 tuổi, mỗi ngày cuối năm tui đều bị nhấn chìm trong lịch xem mắt.
Tui làm theo tinh thần binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, dù là đi gặp một cô gái nào thì cũng chỉ xem là một cơ hội quen thêm bạn mới mà thôi.
Rất nhiều chị em bị ép tới xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-noi-lap/169683/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.