Editor: Măng Cụt
Hồi còn bé tui khá yếu nên bệnh nhiều, cảm lạnh, nóng sốt là chuyện thường, uống thuốc cũng không có tác dụng mấy, đôi khi còn phải đi tiêm hay thậm chí là truyền nước thì mới khoẻ lại được.
Vì tui hay bệnh nên người nhà cũng không ngủ ngon được bao nhiêu.
Mãi đến năm lớp sáu thì người tui mới dần tốt hơn.
Sau khi lên cấp ba thì dù phát sốt, đau đầu gì thì tui cũng không uống thuốc, ngủ một giấc qua đêm là khoẻ lại rồi.
Không biết nguyên nhân có phải là do thể chất của tui bị thay đổi hay không nữa.
Đương nhiên là những bệnh vặt như sổ mũi, nghẹt mũi này nọ thì không đơn giản như vậy, giày vò người khác lắm.
Anh nói lắp nói từ khi còn bé anh đã khoẻ như trâu, chưa bị bệnh bao giờ nên không hiểu được cảm giác đau khổ của tui.
Dù vậy nhưng đôi lần phát sốt của anh ấy bây giờ đều rất khó khỏi.
Đầu xuân năm ấy trời mưa day dẳng, lạnh lẽo ẩm ướt vô cùng.
Hôm đó tui mới về nhà là đã hắt xì liên tiếp mấy cái, trước mặt thì anh nói lắp cười tui, quay đầu lại đưa tui một gói cảm mạo linh(*).
(*) Tên một loại thuốc
"Ngừa... ngừa bệnh... một... một chút."
Mặc dù tui không thích uống thuốc nhưng đã dâng tận miệng rồi thì sao mà từ chối được, với cả tui cũng không muốn bị bệnh.
Uống xong, tui đưa anh nói lắp một gói, bảo anh cũng uống đi nhưng anh ấy không chịu, anh ấy nói anh khoẻ lắm, còn cười nhạo tui một trận nữa.
Tui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-noi-lap/169679/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.