Chương trước
Chương sau
Một buổi chiều nào đó, mẹ anh nói lắp đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà tụi tui mà không báo trước tiếng nào, còn ngay lúc anh nói lắp không ở nhà nữa chứ.
Tuy đã cách lúc anh nói lắp come out được một khoảng thời gian rồi nhưng vẫn tui lo bà muốn ép tui chia tay anh nói lắp. Vừa nhìn thấy bà ấy ngoài cửa là tui đã rén rồi.
Vì ba mẹ anh nói lắp không chịu nhận tui làm "con rể" nên mỗi lần nói chuyện thì tui toàn gọi họ là chú, dì.
Bọn họ là những người có thể tạo ra áp lực vô hình vô hình lớn nên trước mặt họ thì tụi tui chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.
Lúc mở cửa thấy dì, tui không kiểm soát được cơ mặt, thoáng cái đã căng cứng. Dường như bà ấy cũng muốn cười với tui nhưng không làm được, khoé miệng chỉ nhếch lên một chút.
"Ch... cháu chào dì" Tui nhanh chóng thay đổi biểu cảm, bày ra vẻ tươi cười lễ phép, thậm chí trông còn hơi vui mừng: "Dì đến đây có việc gì thế ạ?"
Dì không phản ứng, hỏi ngược lại: "Tôi không thể tới sao?"
"Tất nhiên là được ạ nhưng dì tới đây làm cháu hơi bất ngờ." Dù sao thì lần cuối cùng gặp nhau cũng đã hơn một năm rồi.
"Được rồi, chẳng lẽ tôi còn không biết cậu đang sợ à." Dì đúng là thích hỏi ngược lại thật.
Tui lấy cho bà ấy một đôi dép bông mới, bà vừa vào nhà đã hỏi tôi: "Sâm Sâm không ở nhà hửm?"
"À vâng! Anh ấy vừa ra ngoài rồi!" Sau đó tui để bà ấy tham quan nhà tụi tui một chút rồi tranh thủ lúc này nhắn tin cho anh nói lắp, để anh mau về cứu tui.
"Hình như nó khác với lần trước tôi đến à?"
"Cháu với anh..." Suýt nữa đã thốt ra ba chữ "anh nói lắp", nếu để bà ấy biết con dâu gọi con trai mình bằng khuyết điểm của nó thì hẳn là sẽ tức điên lên mất.
"Sao cậu dám gọi thằng bé như vậy? Bọn tôi cố gắng bảo vệ lòng tự trọng của nó từng li từng tí bao năm qua, thế mà bây giờ cậu lại không biết nghĩ tới cảm giác của nó! Đúng là không hiểu nổi Sâm Sâm thích cậu chỗ nào!"
Có phải là sẽ mắng tui như vậy không?
Mà may quá, tui kịp phanh xe.
".... A Sâm, bọn cháu vừa trang trí lại hồi năm ngoái."
Bà gật đầu, nói: "Cũng được, rất có cảm giác gia đình."
Bà cứ như một người mẹ đi thăm con trai và con dâu như bao người khác.
Đến phòng bếp, dì còn khen bếp được vệ sinh sạch sẽ.
"Có vẻ cháu là tay thiện nghệ(*) của nhà này nhỉ, điểm này Sâm Sâm không nhìn lầm."
(*) Người nấu ăn giỏi
Tui cũng không đặt mấy lời này trong lòng vì dù sao đây cũng là bà khen con trai bà vì hôm nay tui đâu phải người làm mấy việc nội trợ này đâu.
Tui chợt chột dạ vì nhận ra hình như mình chưa cho dì uống miếng nước nào, nên bối rối rót ly nước ấm, cẩn thận đưa dì nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói: "Mời mẹ uống nước."
Vừa dứt lời thì tui đơ luôn, cúi đầu không dám nhìn bà: "Xin... xin lỗi dì, cháu..."
Nếu anh nói lắp ở đây thì nhất định sẽ ấm ức lên án tui bắt chước để chọc anh ấy.
Thế nhưng hoang mang là thật, tui cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Con..." một lúc lâu mới nói được tròn câu: "Con nhất thời nhanh mồm nhanh miệng ạ..."
Dì nhận ly nước, uống một hớp, điều này làm tui dần bình tĩnh lại, không ngờ lại nghe bà nói: "Sửa xưng hô mà kính nước lọc thay trà thì có vẻ không hợp lễ nghĩa lắm nhỉ?"
Ôi trời ơi! Đây là ý gì đây!
Bà ấy đang tui ép buộc bà ấy chấp nhận quan hệ của tụi tui hay là tự bà ấy chấp nhận nó thế?
Tui nhìn vào mắt bà, dường như đôi mắt đó đã dịu dàng đi đôi chút.
"Mà thôi, không sao, hôm nay tôi cũng không mang phí sửa miệng."
"Dì ơi... Dì chấp nhận mối quan hệ của tụi con thật sao?"
"Còn gọi là dì hửm?"
"Mẹ ơi!"
"Ơi." Cuối cùng bà cũng cười.
Tui cảm động muốn xỉu, mắt bắt đầu hơi cay, hốc mắt dần rơm rớm nước: "Con ôm mẹ một cái được không?"
Bà bỏ ly nước xuống, dang rộng hai tay, tui kích động ôm lấy bà: "Ba mẹ đã có thể chấp nhận rồi thì thật tốt quá. Đây vẫn luôn là tâm bệnh của tụi con, hức... có khi A Sâm còn nằm mơ thấy ba mẹ nữa..."
"Là ba mẹ không tốt, nghĩ thông quá muộn."
"Không sao đâu mẹ, có được ngày hôm nay là A Sâm đã hạnh phúc lắm rồi."
Ôm xong, bà phiền não hỏi: "Thằng nhóc thúi kia nghĩ gì mà thấy mẹ tới cũng không về vậy chứ?"
"Anh ấy... anh ấy sợ mình không chịu nổi mấy lời cứng mềm của ba mẹ rồi thấy có lỗi với con nên không dám về."
"Ba mẹ sai rồi. Ba nó..." Mẹ còn chưa nói xong nhưng lại bị tiếng mở cửa thô bạo của anh nói lắp cắt ngang.
Bọn tui vừa chạy ra từ nhà bếp đã thấy anh nói lắp đầu toàn mồ hôi đang đứng trước mặt thở hồng hộc.
Thấy bọn tui không có chuyên gì, anh ấy mới bình tĩnh lại.
"Con vội gì chứ! Sợ mẹ ăn mất An An của con sao? Thúi lắm!" Mẹ oán trách.
Nhưng sao bà ấy biết tui là "An An" thế?
Hử?
Anh nói lắp nhìn tui rồi đi dỗ mẹ anh ấy: "Mẹ... mẹ, con... con không vội. Con... con nghe... nghe mẹ tới... nên con... con vui quá."
"Thế à, thế mà lâu rồi không về nhà thăm mẹ, thế mà không gọi mẹ cuộc nào, may là con còn thường xuyên đăng lên vòng bạn bè. Con mà không đăng là mẹ còn nghĩ mẹ không có đứa con trai nào đấy."
"Mẹ~" Anh nói lắp lấy chiêu làm nũng ra anh thường dùng ra xài, dỗ mẹ vui vẻ.
"Đi lau mồ hôi trước đi, đừng để bị cảm rồi bắt An An chăm sóc con."
Thừa dịp hai mẹ con anh ấy đang tâm tình, tui lấy điện thoại ra xem, không ngờ lại thấy hàng loạt tin nhắn của anh ấy.
Hai mươi phút trước.
"Sao bà ấy tới thế?"
Mười lăm phút trước.
"Tình hình thế nào rồi?"
Mười hai phút trước.
"Vợ ơi sao em không trả lời anh?"
Mười phút trước.
"Trả lời anh đi mà!!!"
Sáu phút trước.
"Mẹ anh đánh em sao? Hay mắng em?"
"Vợ đừng sợ! Anh về ngay đây."
Tui cảm động trong im lặng, nếu để mẹ anh thấy cái này thì làm gì có cảnh "mẫu từ tử hiếu" như thế nữa.
Ngay lúc tui vừa thả hồn vào điện thoại xong thì mẹ anh cũng vừa nói chuyện quan trọng.
"Tranh thủ thời gian gọi cho ba con đi! Ba con vẫn chờ tin mẹ dưới quán cà phê dưới lầu đó!"
Tui và anh nói lắp ngạc nhiên không thôi.
Quán cà phê mèo kia ấy hả?
Tui hỏi: "Sao ba không lên với mẹ luôn?"
Mẹ đáp: "Thì sĩ diện chứ sao nữa, ông ấy thấy lúc trước mình phản đối hai đứa kịch liệt quá mà bây giờ lại đổi ý thì mất mặt nên mới bảo mẹ đi thăm dò trước."
Anh nói lắp và mẹ đều không gọi được cho ba vì vậy ba người bọn tui quyết định xuống dưới tìm ông ấy.
Sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi đang nở nụ cười cưng chiều xen lẫn chút vui sướng vừa ôm một bé mèo vừa vuốt ve đầu bé.
Anh nói lắp nói anh sống ba mươi năm rồi nhưng vẫn chưa thấy dáng vẻ này của ông bao giờ.
Mẹ hơi không chịu nổi, gọi một tiếng: "Lão Trần!"
Ba tui chuyển tầm mắt sang bọn tui đang đứng ngay cửa, nét mặt tươi cười chợt biến thành hốt hoảng rồi chuyển lại thành dáng vẻ lạnh lùng, ông thả em mèo trong lòng ra rồi lại chỗ bọn tui.
Anh nói lắp gọi "Ba." rồi choàng vai tui giới thiệu: "Đây... đây là... là người... người thương con, Vu... Vu Hoành... An."
"Ba." Tui nhút nhát gọi một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng của ba làm tui cảm giác ông không phải người dễ chọc.
Ông ấy nhìn tui gật đầu rồi hỏi mẹ: "Nói chuyện xong rồi?"
"Xong rồi."
"Sính lễ bao nhiêu, đãi tiệc cưới ở đâu, có ra nước ngoài lấy giấy kết hôn không, có nhận nuôi con không, mấy chuyện này đã nói hết rồi?"
"..." Mẹ im lặng.
Tui và anh nói lắp sững sờ, còn định làm mấy cái này nữa sao?
Anh nói lắp nói: "Ba, nói chuyện là... là nói... mấy cái này... hả?"
"Thì đúng thế nhưng mấy cái này còn phải thương lượng với ba mẹ An An nữa, không phải sao?"
Ba lúng túng: "À à, đúng vậy, bà xem đầu óc tôi này. Vậy thôi được rồi, ba với mẹ con về trước. Hôm nào có thời gian thì dẫn An An về nhà ăn cơm." nói xong thì ba kéo mẹ ra ngoài.
Mẹ có hơi không vui: "Tôi còn chưa nói chuyện với con xong mà, cơm..."
"Thôi thôi, sau này còn nhiều thời gian để nói lắm."
Anh nói lắp nói đây là do ba anh quê quá.
Cuối cùng, mẹ quay đầu nói với tui: "An An, hôm nào rảnh thì nhớ sắp xếp thời gian còn ăn cơm với ba mẹ con."
"Vâng." Tui nở nụ cười xán lạn, quay đầu hỏi anh nói lắp: "Anh không tiễn ba mẹ hửm?"
"Ba... ba anh có xe. Yên... yên tâm đi, ông... ông ấy là... tài xế."
Một khoảng thời gian sau, anh nói lắp cho tui xem vòng bạn bè của anh ấy.
Đa số nội dung đều là thế này.
"Hôm nay An An làm bánh ngọt cho tui ăn, độ ngọt vừa phải, ăn siêu ngon, An An thật đỉnh! Ảnh đính kèm: bánh ngọt."
"Hôm nay An An tặng tui một đoá hoa hồng, hẳn là em ấy yêu tui lắm. Ảnh đính kèm: hoa hồng và bóng(*) nụ hôn."
(*) Hình phản chiếu qua gương hoặc mặt nước.
"Hôm nay vừa về nhà đã thấy nhà sạch sẽ, gọn gàng hơn rất nhiều luôn, còn bắt gặp nàng tiên ốc đang ngủ trên giường tui rất ngoan nữa. Ảnh đính kèm: An An đang ngủ."
"Hôm nay tui và An An ra ngoài xem phim, còn ngồi ghế đôi nữa. Phim có đẹp hay không thì tui không biết nhưng dưới ánh đèn mờ thì An An đẹp nhất. Ảnh đính kèm: vé xem phim."
"Hôm nay ra ngoài du lịch với An An, em ấy đã viết sẵn một cuốn sổ tay du lịch. An An là người nghiêm túc thế đó. Ảnh đính kèm: nét chữ mờ mờ trên sổ ghi chú."
"Hôm nay tăng ca đến khuya, đã hơn mười tiếng rồi tui chưa thấy mặt An An, thật nhớ em ấy quá. Chắc chắn em ấy vẫn đang chờ tui, không chịu đi ngủ. Đúng là bé hư. Ảnh đính kèm: ly cà phê."
.......
Và cả trăm bài tựa như thế trong vòng bạn bè.
Cho nên dễ dàng hiểu được vì sao mẹ không những biết tui là "An An" mà còn tâng bốc tay nghề nấu ăn của tui lên như thế.
Tiểu Hoành An An: Có chuyện rồi, bạn trai đã đắp nặn cho tui một hình tượng hoàn mỹ trong mắt ba mẹ nhưng đó không phải là tui, phải làm bây giờ? Tui phải chia tay anh ấy ư?
Anh nói lắp: Không cần cảm ơn. Nếu là tui, tui không những không chia tay mà còn thưởng cho người đó một cái hôn, không, không, là thật nhiều cái hôn mới đúng. Ngoài ra thì tối đến, sau khi đánh răng rửa mặt rồi thì phải chủ động nói muốn "Bạch bạch bạch" rồi làm với người đó tới hừng đông.
Vì thế, giữa hàng tá bình luận ủng hộ chia tay và không chia tay, tui chọn đập anh nói lắp và cảnh cáo anh một cách hung dữ sau đó lại cùng anh âu yếm tới hừng đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.