Chương thứ ba mươi hai – Tặc thuyền
…
Từ miệng Lý Uyên niệm ra tên hắn, phản ứng đầu tiên của Dạ Vị Ương chính là lớn tiếng kêu cứu, nhưng trước khi hắn kịp phát ra âm thanh người nọ rất nhanh lấy tay bịt miệng hắn.
Dạ Vị Ương nhất thời kinh hãi, một bên che chở tiểu hồ ly trong lòng, một bên giơ chân đá tới.
“Trong phòng ngoài phòng đều là người của ta, ta khuyên đại nhân vẫn là không nên giãy dụa mới tốt, miễn cho bị thương chính ngươi.”
Một phen đem chủy thủ sáng chói đặt ở cổ Dạ Vị Ương, cũng làm cho nam nhân đang giãy dụa im lặng xuống.
Gặp Dạ Vị Ương không còn tái chống cự, Lý Uyên cười cười thu hồi chủy thủ, giống như không có chuyện gì ngồi xuống, “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Dạ đại nhân là người thông minh.”
“Ngươi rốt cục là ai?”
Mới thoát khỏi sóng thần, cũng không nghĩ gặp phải tên lai lịch không rõ này, Dạ Vị Ương nghi hoặc nhìn đối phương, nhưng hắn không biết người kia là ai, một chút ấn tượng cũng không có, chẳng lẽ là cừu gia của “Dạ Vị Ương” trước kia?
Ha, “Dạ Vị Ương” này lúc trước chọc không ít người a.
“Ngoại giới nghe đồn ngươi rơi xuống vách núi về sau bị mất trí nhớ, xem ra lời đồn quả nhiên không giả, Dạ Vị Ương, ngươi thế nhưng ngay cả ta cũng không nhớ rõ.” Lý Uyên nhìn Dạ Vị Ương ánh mắt có chút phức tạp, như là dò xét, đánh giá, hoặc như đang nhìn một kẻ xa lạ.
Bỗng dưng bật cười, Lý Uyên nhìn nam nhân trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341865/quyen-3-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.