Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau
Chương thứ hai mươi ba – Không ngừng cố gắng … Một năm trôi qua nhiều chuyện rất nhanh sẽ thay đổi, hiện tại rốt cuộc đã có thời gian rảnh rỗi. Mùa hè lặng lẽ tránh đi, mùa thu mang theo từng đợt gió lạnh chậm rãi đến, Dạ Vị Ương ngồi trong viện cúi đầu vuốt cầm, mấy ngày nay hắn đang học gảy cổ cầm. Về phần lão sư… Hắn ngẩng đầu nhìn hai kẻ trước mặt, hai tên hoàng đế Thiên quốc cùng Bắc Thần quốc đồng thời đảm đương vị trí lão sư giúp hắn học đàn. Đây là sự kiện trước nay chưa từng có a. Có điều nếu như còn kẻ thứ hai, Dạ Vị Ương cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, rất có thể là tiểu hồ ly này, sẽ trở thành “người kế thừa”. Dạ Vị Ương lúc trước cũng rất muốn học một ít tình thơ họa ý gì đó, chính là kiếp trước không có điều kiện, thời gian cùng cơ hội, kiếp này người bên cạnh đều là một đám tinh thông cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú tài năng bức người, ngược lại khiến hắn trở thành kẻ tục tằng. Chữ viết thì khó coi, thơ thì chỉ vắt lưng vài câu học ở trường, với hắn đừng nói là ngâm thơ đối câu, ngay cả thơ con cóc cũng rặn không ra, càng không cần nhắc đến chuyện đánh cờ hay gảy đàn. Bất quá suy cho cùng thì, người bình thường từ nhỏ không có điều kiện học tập chỗ nào cũng có, đâu phải riêng gì hắn, ai bảo bên cạnh hắn đều là người ưu tú xuất sắc nhất thiên hạ làm gì. Một bên nghĩ vậy, Dạ Vị Ương một bên âm thầm cao hứng, nếu tiểu hồ ly thật sự kế thừa huyết mạch cũng mấy người này, kia tiểu hồ ly của hắn về sau cũng sẽ ưu tú xuất sắc như vậy. Từ từ, hắn cao hứng cái gì a, nếu cha tiểu hồ ly không phải chỉ một người, như vậy cuộc sống sau này của hắn hẳn là phi thường phức tạp mới đúng. “Không đàn nữa.” Dạ Vị Ương duỗi thắt lưng đứng dậy: “Ta muốn tản bộ.” “Ân.” Bắc Thần Diêu Quang đơn giản ân một tiếng, rất nhanh đi tới bên cạnh Dạ Vị Ương. Tịch Thiên Thương thấy thế cũng ném đàn trên tay, lập tức bước lên kéo tay đại hồ ly. Bên trái một người, bên phải một người, Dạ Vị Ương cũng lười quản, từ khi Đại tướng quân ly khai kinh thành, Tịch Thiên Thương cùng Bắc Thần Diêu Quang mỗi ngày đều chạy tới chỗ hắn, mỗi ngày cùng hắn nói chuyện phiếm, hoặc là đánh đàn vẽ tranh. Tuy rằng mấy ngày đầu Dạ Vị Ương cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, nhưng cũng chậm rãi thích ứng, nguyên nhân chủ yếu chính là khi tiếp xúc với bọn họ hắn không còn rơi vào trạng thái mệt mỏi hay buồn ngủ, cho dù không suy nghĩ, Dạ Vị Ương cũng đoán ra nguyên nhân trong đó. Cha tiểu hồ ly không phải chỉ có một mình Đại tướng quân, khả năng này tựa hồ đã tăng thêm một ít. Đại khái trong lòng ý thức được vấn đề, Dạ Vị Ương cũng dần thả lỏng xuống, không hề đối với Tịch Thiên Thương hay Bắc Thần Diêu Quang quá mức chống đối, dù sao khi tiểu hồ ly sinh ra, cũng phải kêu hai người nọ một tiếng “Cha”. Nháy mắt Lưu Bá Hề đã ly khai hai tháng, may mắn trong khoảng thời gian này Dạ Vị Ương vẫn nhận được thư tín của Đại tướng quân từ Côn Châu gửi về, biết được trong hai tháng qua Đại tướng quân hết thảy mạnh khỏe, quan trọng là nhiều nhất một tháng nữa sẽ trở lại thiên kinh, hắn cũng an tâm. Mà Lưu Bá Hề ly khai hai tháng, đồng nghĩa Bắc Thần Diêu Quang đã ở thiên kinh hai tháng, đối với một hoàng đế ngoại quốc cách xa ngàn dặm mà nói cũng không phải chuyện thường. Cho dù Bắc Thần Diêu Quang quyền lực có cao tới đâu, cũng không thể ở bên ngoài lâu như vậy, chỉ sợ trong Bắc Thần quốc đã xuất hiện lời ra tiếng vào. Vào một buổi sáng Tịch Thiên Thương bởi vì lâm triều không thể đến thượng thư phủ, Bắc Thần Diêu Quang liền tự mình đến bồi Dạ Vị Ương. “Hai ngày sau ta sẽ khởi hành trở về Bắc Thần quốc.” Thời điểm Bắc Thần Diêu Quang đột nhiên nói ra những lời này, Dạ Vị Ương không kịp chuẩn bị ngây người một lúc, hai tháng qua, mỗi buổi sáng hắn đã quen sự xuất hiện của Bắc Thần Diêu Quang. Nam nhân này vào mỗi sáng sớm đều chạy đến phủ của hắn, ban đầu chỉ là lẳng lặng bên cạnh xem hắn rửa mặt chải đầu, nhìn hắn ăn điểm tâm, sau đó được hắn ngầm đồng ý hỗ trợ hắn chải đầu quấn tóc, tiếp theo là cùng ăn điểm tâm, cùng đi tản bộ dưới nắng sớm. Ngày qua ngày, bất luận là ngủ trưa hay vẽ tranh ngoạn nhạc, Bắc Thần Diêu Quang đều yên lặng bồi bên người hắn, thời gian lâu dần, thế nhưng đã chậm rãi tiếp nhận sự tồn tại của nam nhân từng làm hắn sợ hãi này. “Nhìn ngươi kinh ngạc như vậy, thế nào, luyến tiếc ta sao?” Trong mắt hiện lên hài lòng cùng đắc ý, Bắc Thần Diêu Quang giống như mọi khi cấp nam nhân trước mặt chải tóc, “Ta nói a, ngươi chính là yêu ta, chẳng qua bản thân ngươi không phát hiện mà thôi.” “Ngươi không biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào sao?” Dạ Vị Ương thừa nhận hắn đối với Bắc Thần Diêu Quang có chút hảo cảm, chuyện tới nước này hắn cũng không muốn lừa mình dối người. Hắn trước nay thích người có tài văn chương, mà Bắc Thần Diêu Quang chính là kẻ có tài văn chương tràn đầy, tràn đầy đến mức biến thái. Cứ việc nhìn cách hành sự không giống thường nhân kia, chính là loại tác phong độc hành độc đoán lại khiến nam nhân tràn ngập mị lực bất đồng. “Cẩn thận tính toán, ngươi đã rời khỏi Bắc Thần quốc hai tháng, hẳn là nên quay về, hoàng đế chung quy không thể lưu lại quốc gia khác quá lâu.” Dạ Vị Ương xuyên qua gương nhìn nam nhân hết sức chăm chú chải tóc cho hắn, việc chải tóc vô cùng đơn giản nhưng Bắc Thần Diêu Quang lại biến nó trở thành sự tình cỡ nào trọng yếu, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, động tác chậm rãi, một sợi tóc cũng không bị đứt. Thoáng chốc, Dạ Vị Ương nhịn không được mỉm cười. “Biết ta sắp ly khai, còn cao hứng như vậy?” Giúp Dạ Vị Ương búi tóc, Bắc Thần Diêu Quang từ trong ngực xuất ra một cây trâm trầm hương theo phong cách cổ xưa không mấy tinh xảo cài lên tóc Dạ Vị Ương. Bạn đang âTa chÃnh là cảm thấy rất tá»t, còn nhá» lúc chúng ta vừa gặp nhau không? NgÆ°Æ¡i khi Äó không phải bá» dạng giá»ng nhÆ° bây giá».â Dạ VỠƯơng ÄÆ°a tay sá» cây trâm lạ mắt kia, cÆ°á»i nói: âÄây là cái gì, Äừng nói vá»i ta là tÃn váºt ÄÃnh Æ°á»c nha. Bắc Thần Diêu Quang cÅ©ng biết lãng mạn sao?â âChá» cần ngÆ°Æ¡i thÃch.â Bá» dáng Dạ VỠƯơng cÆ°á»i rá» lên khiến ánh mắt Bắc Thần Diêu Quang khẽ Äá»ng, hắn Äá»t nhiên cúi Äầu hôn lên môi nam nhân, cảm giác Äược Äá»i phÆ°Æ¡ng có ý tránh né, liá»n thân thủ ôm chặt Äại há» ly. Nụ hôn cÅ©ng không kéo dà i, khi Dạ VỠƯơng còn chÆ°a phục há»i tinh thần thì Äã xong, nếu là trÆ°á»c kia hắn khẳng Äá»nh có Ãt nhiá»u bà i xÃch, nhÆ°ng hôm nay tuy rằng trong lòng không muá»n, nhÆ°ng thân thá» lại không há» phản kháng. Tháºm chÃ⦠còn có chút ham muá»n. Dạ VỠƯơng âm thầm buá»n bá»±c, chẳng qua chá» má»i hai tháng không là m chuyá»n kia, hắn nhÆ° thế nà o giá»ng nhÆ° thiếu phụ cÆ¡ khát nhÆ° váºy, nhẹ nhà ng sá» bụng, Dạ VỠƯơng oán thầm, sẽ không là vì tiá»u há» ly Äi? Tá»±a nhÆ° ngÆ°Æ¡i Äói bụng Äại não sẽ phát tÃn hiá»u, tiá»u há» ly trong bụng dinh dưỡng không Äủ, có khả nÄng muá»n Äá»c thúc Dạ VỠƯơng là m chuyá»n gì Äó. NhÆ°ng cho dù Dạ VỠƯơng biết cha Äứa nhá» không chá» má»t ngÆ°á»i, cÅ©ng không có biá»n pháp Äá»t nhiên má» lòng, chủ Äá»ng cùng ngÆ°á»i khác phát sinh quan há». Ngẩn ngÆ°á»i há»i lâu, Dạ VỠƯơng chợt nghe thanh âm Bắc Thần Diêu Quang từ trên Äá»nh Äầu truyá»n Äến: âNgÆ°Æ¡i là thÃch bá» dáng hiá»n tại của ta, hay bá» dáng trÆ°á»c kia của ta?â âNgÆ°Æ¡i Äoán xem? Ta là ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, không phải kẻ cuá»ng ngược.â Dạ VỠƯơng nhá»n không Äược xù lông, Bắc Thần Diêu Quang trÆ°á»c kia tháºt sá»± rất Äáng sợ, tuy rằng yêu hắn nhÆ°ng cÅ©ng không thá» dùng danh nghÄ©a yêu Äi giam cầm và thÆ°Æ¡ng tá»n ngÆ°á»i khác. May mắn Bắc Thần Diêu Quang mặc dù Äiên cuá»ng, nhÆ°ng vẫn còn sót lại chút lý trÃ, cho nên Dạ VỠƯơng cÅ©ng không quá chán ghét ngÆ°á»i nà y. Nếu nhÆ° Bắc Thần Diêu Quang là má»t kẻ Äiên mất trÃ, thì bất luáºn ngÆ°á»i nà y thÆ°Æ¡ng hắn thế nà o, yêu hắn thừa sá»ng thiếu chết ra sao, hắn cÅ©ng nhất Äá»nh không Äá» Äá»i phÆ°Æ¡ng tiếp cáºn hắn, huá»ng chi là chải tóc. Nhẹ nhà ng vá» hai má nam nhân, Bắc Thần Diêu Quang khẽ nói: âTa vẫn còn má»t câu táºn Äáy lòng, nếu nhÆ° bây giá» ta lén lút mang ngÆ°Æ¡i quay vá» Bắc Thần quá»c, nhá»t trong má»t cÄn phòng xinh Äẹp, chá» có ta má»i Äược nhìn thấy ngÆ°Æ¡i.â Khóe môi nhếch lên, Bắc Thần Diêu Quang há»i: âHá» ly, ngÆ°Æ¡i có sợ không?â âNghe nhÆ° ngÆ°Æ¡i nói ÄÃch thá»±c là cảm thấy Äáng sợ, nhÆ°ng kỳ quái là hai tháng nay ta nhìn Äến ngÆ°Æ¡i, ta Äá»u không có cảm giác sợ hãi hay bất an.â Dạ VỠƯơng cÅ©ng khó hiá»u, hắn Äứng dáºy, xoay ngÆ°á»i cÆ°á»i nói: âNghe có chút buá»n cÆ°á»i, bất qua ta cảm thấy ngÆ°Æ¡i sẽ không thÆ°Æ¡ng tá»n ta và tiá»u há» ly.â Lá»i nói thẳng thắn trá»±c tiếp là m cho Bắc Thần Diêu Quang hÆ¡i sá»ng sá»t, Äáy mắt thâm thúy nam nhân hiá»n lên tia ấm áp nhà n nhạt. âNgÆ°Æ¡i Äây là tiếp nháºn ta sao?â âÄáp án hiá»n tại của ta có lẽ không phải Äiá»u ngÆ°Æ¡i rất muá»n, chẳng qua lúc nà y ta Äá»i vá»i ngÆ°Æ¡i không còn cảm giác sợ hãi, nhÆ°ng không có nghÄ©a vá» sau sẽ không tiếp nháºn ngÆ°Æ¡i.â Dạ VỠƯơng ÄÆ°a tay sá» trâm cà i trên tóc, ánh mắt cong thà nh hình bán nguyá»t, nói: âTrâm cà i không tá», ta thÃch, ngÆ°Æ¡i tiếp tục cá» gắng a.â Bá» dáng Äắc ý vênh váo khiến ngÆ°á»i ta vừa yêu vừa háºn, chÃnh là Äá»i vá»i Bắc Thần Diêu Quang, chá» sợ chá» có yêu. Bắc Thần Nguyá»t má»t tháng trÆ°á»c Äã quay vá» Bắc Thần quá»c, chá» có Bắc Thần Diêu Quang á» lại thiên kinh, hiá»n giá» Bắc Thần Diêu Quang cÅ©ng muá»n ly khai. Hai ngà y sau, Bắc Thần Diêu Quang sắp khá»i hà nh vá» nÆ°á»c, vẫn giá»ng nhÆ° ngà y xÆ°a, nam nhân chạy Äến phủ của Dạ VỠƯơng giúp hắn chải tóc, cấp hắn cà i trâm. âKhông tiá»
n ta má»t Äoạn sao?â Bắc Thần Diêu Quang vừa lòng nhìn búi tóc hắn vừa buá»c cho Dạ VỠƯơng. âTa ghét nhìn là cảnh tượng biá»t ly, hÆ¡n nữa, ta không tin ngÆ°Æ¡i Äi rá»i sẽ không trá» lại.â Tuy rằng hắn luôn nói không muá»n Bắc Thần Diêu Quang xuất hiá»n trÆ°á»c mặt hắn, nhÆ°ng hôm nay lại có cảm giác luyến tiếc. Hai tháng trÆ°á»c lặng lẽ ÄÆ°a tiá»
n Äại tÆ°á»ng quân, hiá»n giá» lại bắt hắn tiá»
n ÄÆ°a lần nữa, Dạ VỠƯơng không muá»n. âTrÆ°á»c khi ta Äi, có thá» Äáp ứng ta má»t viá»c không?â Bắc Thần Diêu Quang nhếch môi cÆ°á»i nhạt. Trong ánh mắt lá» ra và i phần cảnh giác, Dạ VỠƯơng nhìn chằm chằm Äá»i phÆ°Æ¡ng, thá» dà i nói: âNgÆ°Æ¡i muá»n gì?â Mắt phượng nhất thá»i hÃp lại, Bắc Thần Diêu Quang ý cÆ°á»i á» khóe miá»ng liên tục khuếch trÆ°Æ¡ng: âDạ VỠƯơng, ngÆ°Æ¡i Äang nghÄ© gì a, ta chá» muá»n trÆ°á»c khi Äi nghe chút Äá»ng tÄ©nh của Äứa nhá» thôi.â Äại há» ly nà o Äó láºp tức Äá» mặt, tuy rằng rất muá»n giải thÃch, nhÆ°ng vẫn nén xuá»ng, quay Äầu ngá»c ngá»c nói: âVáºy, váºy ngÆ°Æ¡i nghe Äi.â Không thá» trách hắn suy nghÄ© miên man, Bắc Thần Diêu Quang hai tháng qua chÆ°a từng là m gì quá pháºn, tháºt sá»± vượt qua má»i lý giải của Dạ VỠƯơng Äá»i vá»i Bắc Thần Diêu Quang. Nếu là trÆ°á»c kia, ngÆ°á»i nà y nhất Äá»nh mặc ká» má»i thứ trá»±c tiếp nhà o tá»i. Hết chÆ°Æ¡ng thứ hai mÆ°Æ¡i ba
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau