Dạ Vị Ương cho đến bây giờ chưa từng nghĩ, Bắc Thần Diêu Quang thoạt nhìn hoàn toàn không giống nhân loại lại có một mặt bốc đồng như vậy.
Mới uống một ngụm, Bắc Thần Diêu Quang vứt chén dược còn đầy cho hạ nhân đang nơm nớp lo sợ bên cạnh: “Đem đi, chỉ là tiểu thương, trẫm không chết được.”
“Hoàng thượng…” Thái y vừa định mở miệng, đã bị Bắc Thần Diêu Quang cho một ánh mắt sắc bén, sợ đến mức đem những lời sau đó toàn bộ nuốt vào.
Mắt thấy hạ nhân muốn cầm chén dược đi xuống, Dạ Vị Ương vội hô: “Chờ một chút.”
Hắn đi qua bưng chén dược cúi đầu ngửi ngửi, rồi uống một ngụm nhỏ, chép miệng hỏi: “Có bỏ mật ong vào sao?”
“Hồi bẩm đại nhân, đúng vậy.” Thái y cung kính đáp.
“Nguyên lai ngươi còn sợ đắng a.” Rốt cuộc cũng phát hiện sơ hở nhỏ của đại biến thái, Dạ Vị Ương đắc ý hất cằm, ở bên giường ngồi xuống, đem chén dược đưa tới trước mặt Bắc Thần Diêu Quang.
Bắc Thần Diêu Quang trên mặt không có biểu tình gì, ôn nhu nói: “Không phải sợ, chính là không thích.”
“Thuốc đắng dã tật, uống mới mau hết bệnh.” Hắn vừa mới nếm qua, dược này không tính đắng, Dạ Vị Ương cầm chén dược kê trước miệng Bắc Thần Diêu Quang.
“Nhanh hồi phục, mới có thể khiến ngươi một mực ở bên cạnh ta.”
Bắc Thần Diêu Quang cư nhiên mặt không đỏ tim không loạn nói ra lý do không thể tưởng tượng này, may mắn bên cạnh không có người ngoài, Bắc Thần Diêu Quang hiện tại là trung tâm không thể dao động của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341827/quyen-2-chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.