Hắn yêu hồ ly, yêu Trường Nhạc.
Dạ Vị Ương? Bất quá chỉ là chướng ngại vật tạm thời nhiễu loạn tâm tình hắn mà thôi.
Nếu Dạ Vị Ương nguyện ý góp sức cho Bắc Thần quốc, Bắc Thần Diêu Quang có thể cấp mình lý do cho Dạ Vị Ương một con đường sống.
Chính là nam nhân kia cư nhiên quật cường đến không ngờ, suốt hai ngày không ăn không uống chịu đủ gió thổi nắng thiêu, đêm hàn sương lạnh, vẫn không chịu hướng hắn thỏa hiệp.
“Dạ Vị Ương chết, hoàng huynh không cảm thấy đáng tiếc sao? Có thể nghĩ ra một công trình thủy lợi khổng lồ như vậy, thế gian không có người thứ hai.”
Bắc Thần Nguyệt cùng Bắc Thần Diêu Quang đánh cờ, nàng kỳ thực không thích đánh cờ vậy vì sao còn đánh? Chính là muốn tìm cơ hội cùng Bắc Thần Diêu Quang nói chuyện.
Sau khi bọn họ lên thuyền, Bắc Thần Diêu Quang ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Dạ Vị Ương một cái, giống như hoàn toàn quên mất nam nhân kia, giống như trên thuyền không có người tên là “Dạ Vị Ương”.
“Người không được Bắc Thần quốc ta sở dụng, càng có tài có năng lực, thì càng không thể sống.” Trên mặt không chút biểu tình, Bắc Thần Diêu Quang chỉ nhìn ván cờ.
“Nói thì nói như thế, nhưng Dạ Vị Ương đó dù sao cũng là ‘Đệ nhất mỹ nhân’, nếu chết khó tránh làm người ta có chút tiếc hận, đêm nay đặc biệt lạnh, hoàng huynh không định tới nhìn hắn một lần sao? Biết đâu sáng ngày mai hắn đã tắt thở.” Bắc Thần Nguyệt thăm dò nói.
Lấy hiểu biết của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341822/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.