Bắc Thần Diêu Quang vẫn luôn túc trực đứng ở viện tử ngoài cửa, nghe trong phòng truyền đến một thanh âm nam tử, liền biết tiểu hồ ly của hắn đã uống rượu và biến thành người.
“Ta ở đây, tốt rồi sao, vật nhỏ?” Không vội vã đi vào, Bắc Thần Diêu Quang đi tới cửa thì dừng lại, hắn còn nhớ vật nhỏ đã nói qua, khi chưa được phép thì không thể vào, chút lễ phép cơ bản này hắn vẫn hiểu được.
“Ừm…” Đâu hẳn tính tốt, nói không tốt quả thực là chưa tốt lắm, Dạ Vị Ương sờ sờ đuôi hồ ly dưới y bào, “Ngươi tiến vào một chút.”
“Lạc chi” một tiếng, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Bắc Thần Diêu Quang đi vào chợt nhìn thấy trước mặt nam tử cách đó không xa, đôi mắt hẹp dài nhất thời sáng lên, khóe miệng không tự giác khẽ nhếch, tinh tế đánh giá.
“Lần đó ban đêm ta ôm ngươi, dựa vào trí nhớ mà chuẩn bị quần áo, xem ra cũng vừa người.” Dứt lời vừa lòng gật đầu, tuy bị mặt nạ che khuất, nhưng tiểu hồ ly của hắn bất luận nhìn thế nào cũng đẹp mắt như vậy.
Dạ Vị Ương một trận vô ngôn, nguyên lai người này là dựa vào trí nhớ đêm đó làm quần áo cho hắn, nên nói người này quá mức thông minh hay như thế nào.
Dạ Vị Ương bị tầm mắt của Bắc Thần Diêu Quang nhìn đến thập phần không được tự nhiên, cảm giác kia tựa như hắn căn bản không có mặc quần áo đang bị người vuốt ve vậy, hắn nghiêng người chỉ phía sau lưng: “Đuôi của ta vẫn còn.” Quần phồng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341793/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.