Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau
“Không bảo vệ tốt Dạ đại nhân là lỗi của thần, Chước Hoa cam nguyện chịu phạt.” Nam tử một thân hỏa hồng quỳ trên mặt đất, trong không khí tràn ngập một cỗ băng lãnh túc sát, Tịch Thiên Thương một mình ngồi trên hoàng vị lẳng lặng nhìn nam tử quỳ gối bên dưới, nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện Tịch Thiên Thương rõ ràng có chút xuất thần. Hắn chậm rãi nhướng song mâu, trong mắt gợi lên một tia mờ mịt sau đó che giấu đi. “Trẫm, tất nhiên sẽ phạt ngươi.” “Chước Hoa phạm đại tội, thân là thượng ti cũng là sư phụ hắn đều có tội, thỉnh hoàng thượng đồng xử phạt.” Đề đốc Từ Thương Hải y phục lam sắc đậm màu càng tôn lên khuôn mặt phá lệ tái nhợt, hắn đi lên phía trước quỳ xuống bên cạnh Chước Hoa, Chước Hoa khi xuất hiện giống như liệt diễm chói mắt còn người này thì tựa như hàn băng dưới biển sâu. Hai tay rũ xuống của Chước Hoa hơi siết lại: “Đây là tội của một mình thần, không liên quan đến người khác.” “Đủ rồi.” Tịch Thiên Thương như đã hao tổn quá nhiều khí lực, trầm giọng nói: “Đi xuống lĩnh hai mươi trượng.” Chước Hoa hơi sửng sốt, không nghĩ tới chỉ đánh hai mươi trượng liền cho qua, Từ Thương Hải bên cạnh ứng thanh một tiếng, sau đó kéo Chước Hoa ly khai phòng. Vừa ra tới cửa ngoài Chước Hoa giẫy tay ra khỏi Từ Thương Hải, giống như tay người kia dơ bẩn cỡ nào, giống như chán ghét loại tình cảm đó không chút che giấu: “Hà tất phải giả mù sa mưa?” Từ Thương Hải cười nhạt, cũng không để ý chán ghét trong mắt Chước Hoa: “Ngươi là ái đồ của ta, sư phụ bảo hộ đồ đệ, không phải là chuyện hiển nhiên sao?” “Thu hồi giả dối của ngươi đi.” Không hề liếc mắt nhìn Từ Thương Hải một cái, Chước Hoa xoay đi nhanh về hướng Hình bộ. Từ Thương Hải đi theo phía sau, nhìn bóng dáng tựa như hỏa diễm kia hơi nheo mắt nói: “Thi thể Dạ Vị Ương vẫn chưa tìm được?” “Người không có tìm được, cũng không nhất định sẽ chết.” Chước Hoa tiếp tục đi về phía trước không quay đầu lại nhìn Từ Thương Hải, bọn họ đã tìm kiếm dưới sông hơn nửa tháng, nhưng ngoại trừ vài kiện y phục của Dạ Vị Ương thì thi thể người kia vẫn không tìm được. Giữa trời đông giá rét như vậy bị người trói gô ném vào lòng sông, tám chín phần mười là khó có thể chạy thoát thăng thiên, mà hắn cũng đã điều tra dây thừng và quần áo, dây thừng không có dấu vết bị cắt đứt, quần áo cũng không có nhiều chỗ tổn hại, nhưng cố tình lại tìm không thấy người. Nếu Dạ Vị Ương thật sự chết đuối, thì sẽ không có chuyện chỉ tìm được vài kiện quần áo bên ngoài. Có lẽ, nam nhân mạng lớn kia trước đây ngã xuống huyền nhai không chết, lần này cũng sẽ không chết. “Kiến An công chúa đã cùng Bắc Thần Diêu Quang định ra hôn ước, Hoàng thượng có bất mãn tức giận tới đâu, cũng không có biện pháp hạ lệnh giam Kiến An công chúa vào thiên lao.” Từ Thương Hải sâu kín thở dài, trong lời nói dẫn theo vài phần chán nản, “Không được thái hậu chống lưng, một mình Kiến An công chúa không có biện pháp bắt lấy Dạ Vị Ương.” Nên nói thái hậu quá mức độc ác ngoan tâm, hay là nữ nhân kia không mảy may biết rằng hành động này đã chạm đến nghịch lân của Tịch Thiên Thương? Từ Thương Hải nghĩ đến vừa rồi ở trong cung bộ dáng Tịch Thương quá mức bình tĩnh, không khỏi hơi nhíu mày, có lẽ hiện tại, Hoàng thượng đã thật sự nổi giận, tức giận kia tích tụ lớn đến không thể bộc lộ ra. Bi thương cực hạn, phẫn hận cực hạn, liền chẳng còn cảm giác nữa. Dạ Vị Ương a Dạ Vị Ương, ngươi rốt cuộc có tài đức gì lại có thể làm cho Đại tướng quân cùng Hoàng thượng mê đắm như thế? Nếu như ngươi còn sống, vậy hiện tại ngươi đang ở nơi nào? … … “À chíu!” Đánh một cái hắt xì thật to Dạ Vị Ương chợt giật mình tỉnh dậy, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, hắn co rút tứ chi cuộn thành một đoàn, đầu hơi choáng váng rất không thoải mái. Hồi lâu, hắn mới từ trong trạng thái mông lung dần tìm về thanh tỉnh. Đầu tiên, hắn còn sống, chưa có bị Bắc Thần Diêu Quang giết chết rồi vứt xác. Tiếp theo, hắn dường như bị bệnh, thân thể phát lãnh, lạnh đến run lẩy bẩy. Cuối cùng, hắn đang ở chỗ nào a? Dạ Vị Ương nhìn quanh bốn phía, hắn đang nằm trên một chiếc giường, sa trướng chắn ngang tầm mắt không thể thấy rõ đây là nơi nào, nhưng nhìn độ tinh tế của chăn trải giường, thì gian phòng này không phải là phòng của người bình thường. Nhưng chẳng phải hôm qua bọn họ vừa mới ly khai kinh thành sao, không thể nhanh như vậy tới Bắc Thần quốc a. “Dạ Vị Ương đã chết?” Trong phòng đột nhiên có tiếng người nói chuyện, người bị đàm luận cư nhiên là Dạ Vị Ương. Dạ Vị Ương hơi sửng sốt, khi nghe Bắc Thần Diêu Quang nhắc đến mình, hắn vội khập khiễng hướng tới bên giường, lộ ra cái đầu nhỏ tròn tròn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Bắc Thần Diêu Quang ngồi bên cạnh bàn tại phòng, hai hộ vệ phân ra đứng ở hai bên nam nhân, mà ngay ở vị trí cửa phòng tựa hồ còn một người đang quỳ, từ phương hướng Dạ Vị Ương chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy thân ảnh đối phương, không có biện pháp nhìn rõ mặt. Nhưng thời điểm đối phương nói chuyện, thanh âm kia nghe có điểm quen tai. “Hồi Hoàng thượng, Dạ Vị Ương đó nghe nói trượt chân rơi xuống sông, chết đuối rồi.” Thanh âm lớn tuổi hơi run rẩy, lộ ra đầy hèn mọn dè dặt. Bất quá giọng điệu này dù có qua bao lâu Dạ Vị Ương cũng nhớ rõ, người này không phải là Đại học sĩ Chu Quế bị trục xuất ra khỏi kinh thành sao?! Như thế nào lại gọi Bắc Thần Diêu Quang là “Hoàng thượng”? Chẳng lẽ Chu Quế cũng là một trong những phần tử phản quốc? “Thi thể đã tìm được?” Bắc Thần Diêu Quang nâng chén trà thổi nhẹ, chậm rãi hớp một ngụm. “Cái đó… Tìm hơn nửa tháng nhưng vẫn chưa tìm được, chính là vớt được quần áo, phỏng chừng đã sớm bị cá dưới sông rỉa đi.” Bộ dáng hiển nhiên của Chu Quế làm cho Dạ Vị Ương một trận vô ngôn, tên này không biết động não suy nghĩ một chút sao, cá phải nhiều bao nhiêu mới có thể đem một người rỉa hết. Bạn đang Dạ VỠƯơng nằm sấp trên giÆ°á»ng, hai lá» tai lông xù rÅ© xuá»ng, hắn tháºt không biết là mình Äã biến thà nh há» ly hay là xuyên qua trên ngÆ°á»i há» ly. Sau nà y lại biến thà nh cái gì, hắn không dám nghÄ© tiếp. âA ââ chuyá»n vô cÄn cứ thì không cần nói trÆ°á»c mặt ta, lãng phà thá»i gian của ta, biết không?â Trong mắt Bắc Thần Diêu Quang không chút che giấu chán ghét Äá»i vá»i Chu Quế Äang lá» vẻ hèn má»n quỳ rạp trên mặt Äất. âVâng! Vâng! Vi thần Äã biết!â Chu Quế gáºt Äầu giá»ng nhÆ° gà má» thóc. âSá»± tình Dạ VỠƯơng ngÆ°Æ¡i cứ tiếp tục chú ý, có tiến triá»n gì má»i thì tá»i nói cho ta biết, ngoà i ra công trình thủy lợi trÆ°á»c khi chết Dạ VỠƯơng phụ trách, cÅ©ng tùy thá»i bẩm báo vá»i ta, Äược rá»i, lui xuá»ng Äi.â Äuá»i xong Chu Quế, Bắc Thần Diêu Quang Äá»t nhiên quay Äầu nhìn vá» phÃa Äầu tiá»u há» ly Äang nằm sấp trên giÆ°á»ng má»m mại, ánh mắt kia giá»ng nhÆ° dao nhá» hữu hình láºp tức Äâm và o Dạ VỠƯơng có chút phát Äau. Dạ VỠƯơng âHÆ°u âââ thoáng cái chui và o trong chÄn, lòng còn Äang suy nghÄ© lá»i nói vừa rá»i của Bắc Thần Diêu Quang, hắn tháºt sá»± là quá ngu ngá»c, trÆ°á»c kia á» Quảng Nam gặp Äược Bắc Thần Diêu Quang Äã cho ngÆ°á»i nà y xem bản thiết kế, còn nói cho Äá»i phÆ°Æ¡ng ý tÆ°á»ng của hắn. Bắc Thần Diêu Quang nà y quá giảo hoạt, phá»ng chừng từ lúc Äó Äã bắt Äầu ÄỠý Äến công trình thủy lợi của hắn, tháºt không biết ngÆ°á»i nà y rá»t cuá»c muá»n là m cái gì. Sa trÆ°á»ng bá» xá»c lên, Dạ VỠƯơng còn chÆ°a ká»p trá»n và o á» chÄn Äã bá» má»t bà n tay to bắt lấy. âNgao ngao!â Dạ VỠƯơng giãy dụa hai cái, chợt nghe thanh âm Bắc Thần Diêu Quang từ phÃa trên truyá»n xuá»ng: âCòn không ngoan, ta Äem ngÆ°Æ¡i nhá»t cùng vá»i lang.â Äừng nói là há» ly, con ngÆ°á»i bá» nhá»t cùng lang còn không biết xảy ra háºu quả gì, há» ly bá» giam và o phá»ng chừng chá» có kết cục bá» cắn chết, Dạ VỠƯơng không muá»n bá» lang cắn chết. Dù sao giãy dụa cÅ©ng không có kết quả, liá»n ngoan ngoãn thà nh tháºt dá»±a và o ngá»±c Bắc Thần Diêu Quang. âTiá»u há» ly, ngÆ°Æ¡i có thá» nghe hiá»u lá»i ta sao?â Ha hả.â Bà n tay to ấm áp vuá»t ve lông hắn, Dạ VỠƯơng không cảm thấy thoải mái, chá» cảm thấy má»t tráºn mao cá»t tủng nhiên, giá»ng nhÆ° không có nghe lá»i nói Bắc Thần Diêu Quang chÃnh là nằm yên không nhúc nhÃch, hắn chẳng dám tÆ°á»ng tượng nếu Bắc Thần Diêu Quang biết hắn nghe hiá»u tiếng ngÆ°á»i, ngÆ°á»i nà y lại Äá»i xá» vá»i hắn nhÆ° thế nà o. Bắc Thần Diêu Quang ôm tiá»u há» ly xuá»ng kháp thượng trong phòng, chẳng Äược bao lâu có hạ nhân mang thức Än Äến. Bắc Thần Diêu Quang giá»ng nhÆ° hôm qua Äem thức Än Äá» và o lòng bà n tay uy tiá»u há» ly. NhÆ°ng hôm nay Dạ VỠƯơng sinh bá»nh tháºt sá»± không có hứng Än uá»ng, nhẹ nhà ng cắn thức Än chay rá»i ghé và o trên Äùi Bắc Thần Diêu Quang cháºm rãi nhấm nuá»t. âNha! Há» ly của Äiá»n hạ tháºt khả ái, Äầu tròn tròn lông má»m má»m, giá»ng nhÆ° tiá»u bao tá» tuyết trắng.â Má»t thanh âm yêu kiá»u chợt vang lên khiến Dạ VỠƯơng bá» dá»a run, Bắc Thần Diêu Quang vẫn vuá»t lông xoa nhẹ Äầu hắn nhÆ° trấn an. Dạ VỠƯơng nâng Äầu nhìn thoáng qua Äá»i phÆ°Æ¡ng, nữ tá» nhá» xinh Än mặc tinh xảo quá pháºn, tá»±a nhÆ° Äóa hoa tá» Äinh hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngát, váy dà i chấm Äất mà u tÃm nhạt, cÆ°á»i Äến ngá»t ngà o Äáng yêu. âNguyên lai là Nhạc công chúa.â Bắc Thần Diêu Quang thản nhiên nói má»t câu, cÅ©ng không có tÃnh toán má»i Äá»i phÆ°Æ¡ng ngá»i xuá»ng cùng Än cÆ¡m, hay có ý tán gẫu sâu thêm. Äáng tiếc Bắc Thần Diêu Quang không có hứng thú vá»i Äóa tá» Äinh hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngát nà y, Äại khái là phát giác tiá»u há» ly trong ngá»±c có chút uá» oải bÆ¡ phá», Bắc Thần Diêu Quang Äang báºn kiá»m tra tiá»u há» ly. Mắt thấy Bắc Thần Diêu Quang Äá»i vá»i mình không có hứng thú, Nhạc công chúa cÅ©ng không cảm thấy xấu há», láºp tức tìm kiếm má»t bÆ°á»c Äá»t phá: âÄiá»n hạ, há» ly Äá»u Än thá»t, ngÆ°Æ¡i uy hắn Äá» chay hắn ÄÆ°Æ¡ng nhiên mất hứng, nếu không ta sai hạ nhân chuẩn bá» cho hắn chút thá»t thá» nha.â Không phải là thá»t thá» máu chảy Äầm Äìa Äi? Dạ VỠƯơng trong lòng bi thÆ°Æ¡ng gà o lên, hắn chÃnh là bá» bá»nh, Äá» cho hắn nằm trên giÆ°á»ng hảo hảo ngủ má»t giấc là tá»t rá»i. Chá» tiếc trá»i không theo ý ngÆ°á»i, Bắc Thần Diêu Quang cÆ° nhiên má»t hÆ¡i Äáp ứng Nhạc công chúa. Sá»± tình Äáng sợ còn á» phÃa sau, Nhạc công chúa thấy phát biá»u có hiá»u quả liá»n Äá» nghá» là m cho tiá»u há» ly bắt sá»ng con thá» Än, nhÆ° váºy tiá»u há» ly sẽ không cảm thấy tá» khà trầm trầm. âSai ngÆ°á»i bắt thá» mang Äến.â Bắc Thần Diêu Quang cÆ°á»i dùng tay nhẹ nhà ng nâng cằm tiá»u há» ly, ghé và o sát tai Dạ VỠƯơng, thanh âm trầm thấp dẫn theo ẩn ẩn ác ý: âNhÆ° váºy sao có thá» gá»i là tá» khà trầm trầm a, tái Äem má»t con lang cẩu (chó sÄn) tá»i Äây bá»i cùng ngÆ°Æ¡i ha.â
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau