Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau
Vùi đầu vào trong ngực Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương không dám cũng không muốn ngẩng đầu nhìn biểu tình Đại tướng quân, hắn hiện tại tình nguyện liền như vậy ngộp chết trong ngực đối phương. Hắn không biết bọn họ như thế nào ra khỏi hoàng cung, lại như thế nào trở về Thượng thư phủ, chính là thân thể tiếp xúc với đệm giường quen thuộc, Dạ Vị Ương trở thân để mặt hướng về vách tường rụt vào, toàn bộ biến thành đầu con rùa. Lưu Bá Hề không nói gì, ở bên giường ngồi xuống vươn tay nhẹ nhàng xoa bả vai đến lưng Dạ Vị Ương, động tác khinh nhu làm cho Dạ Vị Ương có một loại khó chịu không nói nên lời. “Muốn đem chính mình ngộp chết sao? Ngươi nếu thực đem mình ngộp chết, ta sẽ theo ngươi xuống âm phủ.” Gặp Dạ Vị Ương cả người vùi vào trong chăn, Lưu Bá Hề trong nhất thời cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Tức giận sao? Hắn đương nhiên tức giận. Người bình thường phủng trong lòng bàn tay cẩn thận che chở, hắn còn chưa che chở đủ đã bị kẻ khác thô bạo cướp đoạt đi, nếu Tịch Thiên Thương không phải hoàng đế, hắn đã sớm đem tên hỗn đản khi dễ Dạ Vị Ương đánh chết rồi. Hắn chưa từng xem Dạ Vị Ương là vật sở hữu hay sủng vật, nam nhân này muốn sóng vai đứng cùng một chỗ với hắn, Lưu Bá Hề có thể hiểu được ý tưởng trong lòng Dạ Vị Ương. Khi Dạ Vị Ương rời khỏi kinh thành đi Quảng Nam mấy tháng, hắn không viết thư cho Dạ Vị Ương một là sợ bị thái hậu phát giác, hai là cố tình ngạnh sinh sinh nhịn xuống, hắn ngược lại hy vọng nam nhân đó biết khó mà rút lui, nào đâu biết rằng Dạ Vị Ương chẳng những thành công thiết kế tốt công trình đại lợi thiên thu, còn đánh bừa mà trúng bắt được nhược điểm của thái hậu. Tâm tình của hắn, tựa như đang nhìn hài tử loạng choạng tập đi, vừa vui sướng vì sự trưởng thành và tiến bộ của đối phương, lại sợ đối phương chạy nhanh quá sẽ ngã đau. Gặp Dạ Vị Ương vẫn trốn ở trong chăn không chịu đi ra nhìn hắn, Lưu Bá Hề sâu kín thở dài: “Hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi chỉ cần biết rằng, ta sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà vứt bỏ ngươi.” Bàn tay nhẹ nhàng vỗ về trên thân ly khai, ngay sau đó là tiếng bước chân cùng âm thanh cửa phòng mở ra rồi đóng lại, thẳng đến khi xác nhận Lưu Bá Hề đã đi, Dạ Vị Ương mới chậm rãi xoay người, nhìn căn phòng trống rỗng không ngừng phát ngốc. … … Quả thực như Tịch Thiên Thương nói, ngày hôm sau trong cung truyền đến thánh chỉ mệnh hắn kiêm quản Công bộ, ngoài ra còn hào phóng tặng hắn không ít châu bảo cùng vải vóc. Thánh tự không thể không tiếp, Dạ Vị Ương chỉ để quản gia Lý Vịnh đi xử lý chuyện loạn thất bát tao này, còn hắn cáo bệnh ở nhà không vào cung làm việc, dù sao tới đầu xuân sang năm công trình mới chính thức khởi công. Cho nên sự tình trong cung không liên quan đến hắn. Cùng hoàng thượng làm sự kiện kia, áp lực lớn nhất không đến từ bản thân Dạ Vị Ương mà ngược lại đến từ Lưu Bá Hề, mặc dù Dạ Vị Ương biết Đại tướng quân không phải người để ý đến loại chuyện này, nhưng hiện tại hắn không muốn đi đối mặt với Lưu Bá Hề, càng không muốn trông thấy Tịch Thiên Thương. Người tuy rằng ở trong nhà đợi, nhưng trong cung xảy ra chuyện gì Dạ Vị Ương vẫn có thể lập tức biết được. Mấy ngày nay Tịch Thiên Thương không có lâm triều, cũng là cáo bệnh, chỉ nghe Hoàng thượng tựa hồ bị té ngã, trên người có chút thương. Ngẫm lại ngày đó Lưu Bá Hề đánh Tịch Thiên Thương hung ác như vậy, hơn nữa còn đánh lên mặt, Tịch Thiên Thương lâm triều mới là lạ, đối với việc này Dạ Vị Ương thầm nói đánh rất hay, tuy nói ngày đó hắn đúng thật có chút bị dọa. Ngoài ra, chuyện Đại tướng quân cùng công chúa hoàn toàn thất bại, Tịch Thiên Thương lại hạ chỉ muốn đem công chúa gả đi Bắc Thần quốc, công chúa nháo không được, mà thái hậu từ trước đến nay yêu thương Kiến An công chúa lúc này lại bảo trì trầm mặc, hôn sự đã định, thời điểm đầu xuân sang năm Kiến An công chúa sẽ được gả đến Bắc Thần quốc. Mấy ngày nay chuyện Dạ Vị Ương nghe được nhiều nhất chính là về Bắc Thần quốc, Bắc Thần quốc là quốc gia cường đại nhất trên đại lục, Bắc Thần hoàng đế hiện tại đột nhiên bệnh nặng nguy cấp nghe nói sắp không xong, mà hoàng tử Bắc Thần Diêu Quang ba năm trước đây bị Bắc Thần hoàng đế đuổi ra khỏi Bắc Thần quốc sắp sửa trở lại. Bắc Thần Diêu Quang này, chính là người Kiến An công chúa phải gả. Lời đồn về Bắc Thần Diêu Quang có rất nhiều, Dạ Vị Ương chỉ nhớ mỗi từ biến thái. Trên thế giới phụ mẫu đa số đều bình thường, yêu thương hài tử của mình, Bắc Thần hoàng đế lại đem Bắc Thần Diêu Quang trục xuất ra nước ngoài ba năm, nguyên nhân chính là Bắc Thần Diêu Quang tuy rằng từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh nhưng thái độ làm người lại quá mức âm hiểm độc ác, thiếu niên xuất chinh tự tay chém chết ba nghìn địch quân, ngược sát vô số. Nơi nơi đều là tiếng kêu than dậy khắp đất trời. Bắc Thần hoàng đế khó có thể áp chế tâm tính bạo ngược của Bắc Thần Diêu Quang, chỉ có thể trục xuất ra nước ngoài lấy danh rèn luyện, song ba năm ly khai Bắc Thần quốc Bắc Thần Diêu Quang chẳng những không dần mất đi thế lực trong quốc nội, mà trong triều ngược lại ngày càng có nhiều đại thần khẩn cầu hoàng đế để thái tử về nước. Nguyên nhân không phải do hắn, hết thảy hoàng tử có cơ hội tranh đoạt hoàng vị nếu không bệnh chết thì chính là đã chết, hoặc chủ động ly khai đế đô đến địa phương xa xôi làm vô ưu vương gia. Ba năm trôi qua, Bắc Thần Diêu Quang nghiễm nhiên trở thành quốc quân đời tiếp theo. Hiện tại Bắc Thần hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Bắc Thần Diêu Quang sắp về nước, một hồi thay đổi quyền lực khó có thể tránh khỏi, Tịch Thiên Thương để Kiến An công chúa gả ra ngoại quốc chính là có ý tứ cầu hòa kỳ hảo, nhưng trong đó Dạ Vị Ương ngửi thấy ý vị không đồng dạng như vậy. Dạ Vị Ương biết, Tịch Thiên Thương làm vậy kỳ thật muốn làm cho thái hậu khó chịu, nhưng nguyên nhân không chỉ có thế, nếu không Tịch Thiên Thương cũng không phải là người có tư cách làm hoàng đế. Bạn đang NgÆ°Æ¡i chẳng phải muá»n dùng tiá»n bá»n quá»c ÄỠủng há» Bắc Thần Diêu Quang sao? Cho nên Äá» nữ nhi ngÆ°Æ¡i thÆ°Æ¡ng nhất ÄÆ°a qua là tá»t nhất rá»i. Hắn biết thái háºu cùng Bắc Thần Diêu Quang có chút liên há», vá» tình vá» lý, vá» quá»c vá» tÆ°, Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng sẽ không bá» qua cho thái háºu, Äá» nữ nhi thái háºu tá»i tâm ái, gả cho má»t nam nhân có xÆ°ng hà o âbiến tháiâ, ý tứ bên trong chÃnh là thái háºu tá»± là m tá»± chá»u, thứ hai cÅ©ng có thá» lợi dụng chuyá»n thông gia nà y là m dá»u Äi quan há» hai nÆ°á»c. Chuyá»n trong hoà ng gia tháºt sá»± là lý bất thanh tiá»
n hoà n loạn (ý tứ không rõ rà ng, cắt bá» cà ng loạn),Dạ VỠƯơng nhiá»u ngà y âcáo bá»nh á» nhà â nhÆ°ng cÅ©ng gián tiếp tránh cho cuá»n và o tráºn phân tranh nà y. Chẳng qua không biết Bắc Thần Diêu Quang má»t ngÆ°á»i tÃnh cách cá» quái nhÆ° váºy nắm trong tay Bắc Thần quá»c, Äá»i vá»i các quá»c gia khác có sinh ra biến Äá»ng gì không, dù sao Äây không phải thá»i Äại hòa bình. âGia, Äại tÆ°á»ng quân Äang Äợi bên ngoà i, muá»n cho hắn tiến và o không?â Quản gia Lý Vá»nh á» ngoà i phòng nhẹ nhà ng gõ cá»a. Từ lúc Dạ VỠƯơng cáo bá»nh Äến nay ngÆ°á»i tá»i thÄm há»i nÆ°á»m nượp không dứt, nhÆ°ng cÆ¡ bản Dạ VỠƯơng Äá»u cá»± tuyá»t ngoà i cá»a, ngay cả LÆ°u Bá Há» cÅ©ng không ngoại lá». Không phải không muá»n gặp, chẳng qua Dạ VỠƯơng cần cho mình chút thá»i gian bình tÄ©nh. âNói ta ngủ rá»i.â Äem mà n thả xuá»ng, ngÆ°á»i nằm thẳng trên giÆ°á»ng, Dạ VỠƯơng ôm lấy chÄn nhìn vá» phÃa vách tÆ°á»ng, trợn tròn mắt phát ngá»c má»t tráºn. Chẳng Äược bao lâu cá»a phòng bá» ngÆ°á»i Äẩy ra, hắn mÆ¡ há» nghe Äược thanh âm quản gia: âTÆ°á»ng quân, tÆ°á»ng quân. Gia nhà ta Äã ngủ.â âTa liá»n xem hắn, sẽ không là m á»n hắn.â Kèm theo tiếng Äóng cá»a, LÆ°u Bá Há» dÆ°á»ng nhÆ° Äem Lý Vá»nh Äẩy ra ngoà i, cảm giác có tiếng bÆ°á»c chân dần tá»i gần, Dạ VỠƯơng do dá»± má»t chút vẫn là tiếp tục giả bá» ngủ. LÆ°u Bá Há» ngá»i á» bên giÆ°á»ng, Dạ VỠƯơng có thá» cảm giác ánh mắt của ngÆ°á»i ná» nhìn bóng lÆ°ng hắn, không tÃnh nóng rá»±c cÅ©ng không tÃnh mãnh liá»t, ôn hòa tá»±a nhÆ° lÆ°u thủy Äầu xuân róc rách phá bÄng, lá» ra ấm áp cùng thanh triá»t. Nói không là m á»n quả nhiên không là m á»n, LÆ°u Bá Há» chá» nhÆ° váºy lẳng lặng mà nhìn, trong phòng tuy rằng má»t mảnh im lặng, Dạ VỠƯơng lại Äá»t nhiên cảm thấy có má»t loại thá»a mãn nặng trÄ©u, tá»±a há» chá» cần nam nhân nà y á» bên cạnh là hắn cảm thấy an tâm, cảm thấy Äã Äủ rá»i. âTa từ nhá» chÃnh là cô nhi, thá»i Äiá»m sÆ° phụ nhặt Äược ta trên ngÆ°á»i ta chá» có má»t mảnh ngá»c bá»i, tuy nói cùng vá»i dÆ°Æ¡ng chi ngá»c so sánh tháºt sá»± nhá» bé không Äáng ká», nhÆ°ng nó Äã là m bạn vá»i ta hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i nÄm.â Xá»c mà n lên, thấy nam nhân nằm vẫn không nhúc nhÃch, trong mắt LÆ°u Bá Há» hiá»n lên tia bất Äắc dÄ© cùng cÆ°á»i khá», hắn từ trong ngá»±c lấy ra má»t mảnh ngá»c bá»i lá»n bằng ngón tay cái, trên mặt buá»c sợi dây tÆ¡ há»ng thô sÆ¡, tiến lại gần, LÆ°u Bá Há» Äem ngá»c bá»i Äeo và o cá» Dạ VỠƯơng, phÃa sau chặt chẽ cá»t nút thắt, nếu Äeo cho Dạ VỠƯơng hắn không tÃnh toán gỡ xuá»ng. âNgá»c bá»i nà y trÆ°á»c Äây ta Äã nghÄ© cấp cho ngÆ°Æ¡i, chẳng qua Äợi ngÆ°Æ¡i từ Quảng Nam trá» vá», hôm sinh thần ta sẽ tặng ngÆ°Æ¡i.â Muá»n nói lại thôi, LÆ°u Bá Há» nhẹ nhà ng vuá»t tóc Dạ VỠƯơng, ôn nhu nói: âHảo hảo nghá» ngÆ¡i, ta ngà y khác trá» lại thÄm ngÆ°Æ¡i.â Nghe ÄÆ°Æ¡c tiếng bÆ°á»c chân LÆ°u Bá Há» rá»i Äi, Dạ VỠƯơng cháºm rãi má» mắt, hắn cúi Äầu nhìn, má»t mảnh ngá»c sáng long lanh buá»c tÆ¡ há»ng Äeo trên cá» hắn, hắn ÄÆ°a tay chạm và o, mặt trên vẫn còn lÆ°u lại nhiá»t Äá» của LÆ°u Bá Há». Nà y xem nhÆ° váºt ÄÃnh Æ°á»c? Dạ VỠƯơng trong lòng trà o lên má»t cá» noãn lÆ°u ngá»t ngà o, chảy xuôi và o tứ chi bách cá»t, nháy mắt xua Äi bất an cùng hà n lãnh trÆ°á»c kia, tiá»u ngá»c bá»i nà y nếu là váºt tùy thân LÆ°u Bá Há» quý trá»ng, hiá»n tại tặng cho hắn cÅ©ng biá»u lỠý tứ của LÆ°u Bá Há». Hắn chìa tay kéo nút kết sợi dây, LÆ°u Bá Há» cá»t cho hắn rất chặt, nếu muá»n Äem ngá»c bá»i nà y tháo xuá»ng cÅ©ng chá» có thá» dùng kéo. âLý Vá»nh! Lý Vá»nh!â Từ trên giÆ°á»ng ngá»i dáºy, Dạ VỠƯơng gá»i quản gia tiến và o: âSinh thần Äại tÆ°á»ng quân là ngà y nà o?â Lý Vá»nh vá»i vá»i và ng và ng chạy tá»i, sau khi nghe Dạ VỠƯơng há»i, cúi Äầu trả lá»i: âGia, chuyá»n Äó⦠Tiá»u nhân không biết a, trÆ°á»c giá» chÆ°a nghe nói qua Äại tÆ°á»ng quân có thói quen mừng sinh thần.â Dạ VỠƯơng thúc giục nói: âVáºy ngÆ°Æ¡i mau tìm ngÆ°á»i há»i Äi!â âA!â Ứng thanh má»t tiếng, Lý Vá»nh vừa chạy ra cá»a chợt quay Äầu lại: âÄúng rá»i gia, ThÆ°á»ng thái y Äến xem ngà i.â âNga, Äá» hắn và o Äi.â Äem ngá»c bá»i giấu và o trong cỠáo, Dạ VỠƯơng còn Äang suy nghÄ© chuyá»n LÆ°u Bá Há», không Äến má»t chá»c ThÆ°á»ng Thiếu Äiá»n Äã Äi và o, chÃnh là cùng vá»i ngà y thÆ°á»ng bất Äá»ng, bên cạnh ThÆ°á»ng Thiếu Äiá»n còn dẫn theo má»t ngÆ°á»i. Cho dù Än mặc quần áo bình dân giản dá», Dạ VỠƯơng vừa nhấc Äầu liá»n láºp tức nháºn thức Äá»i phÆ°Æ¡ng. Sắc mặt nhất thá»i trá» nên khó coi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau