Ngươi nói triều thần sẽ cho rằng đường đường một Đại tướng quân cả ngày theo bồi công chúa rất thích hợp sao?
Đương nhiên không thích hợp.
Chính là chuyện này đối với một số người biết nặng biết nhẹ, lại cùng mình không có quan hệ quá lớn, ngươi một mình tùy tiện tiến lên đưa ra kháng nghị có thể thành sự hay không còn chưa biết, nhưng nếu bị thái hậu nhớ thương trong lòng về sau khỏi cần lăn lộn trong triều đình nữa.
Nhưng sự tình một khi có đầu lĩnh, một khi có người đi theo, thì những người khác cũng sẽ lục đục nối gót theo sau, có thể nói là rời rạc mạo hiểm, cũng có thể nói là đông người lực lượng cường, tóm lại, dưới sự chỉ đạo của Dạ Vị Ương đám người chậm rãi đi đến ngoài điện nơi công chúa ở. (Giống đi đánh ghen =]])
Thị vệ canh cửa nhìn đông đảo quan viên đang tiến tới gần có chút ngốc lăng, ngươi nói một hai người bọn họ còn có thể cản, nhưng nhiêu đây người làm sao ngăn đây a?
Bất quá Dạ Vị Ương chưa có ngốc đến mức tự tiện xông vào chỗ công chúa, mà để cho thị vệ canh cửa đi thông báo một tiếng, mấy thị vệ thấy đối phương thanh thế lớn cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy đi thông báo, nhưng chẳng được bao lâu thị vệ lộ vẻ mặt khó xử nhìn đám người Dạ Vị Ương nói, công chúa sinh bệnh không muốn người khác quấy rầy.
“Chúng ta tìm Đại tướng quân chứ không phải công chúa, nếu Đại tướng quân không chịu ra ta đây đành phải tự mình đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341765/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.