Châm vẫn ở trên người chưa lấy ra, tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng so với đau nhức ban đầu như đâm vào đầu quả tim ít nhất Dạ Vị Ương có thể chịu đựng được, cả người bị ngâm vào trong nước lại vớt lên toàn thân giống như dính một tầng mồ hôi ẩm ướt, hư thoát tựa vào tháp thượng tùy ý Lưu Bá Hề lăn qua lăn lại, lúc này Dạ Vị Ương cũng không còn khí lực đi thẹn thùng, theo Lưu Bá Hề cởi quần áo cho hắn ôm vào dược dũng.
Khi thân thể tiếp xúc với nhiệt thủy thoáng đau đớn kịch liệt, Dạ Vị Ương nhịn không được cau mày rên rỉ một tiếng, Lưu Bá Hề vỗ lưng hắn trấn an: “Như thế này sẽ không đau, nhẫn một chút.”
“Ngô.” Dạ Vị Ương vô lực gật đầu, bây giờ hắn nghĩ muốn chạy cũng chạy không được, chỉ có thể gắt gao bắt lấy mép thùng gỗ làm cho thân thể dần dần thích ứng với nhiệt thủy, cũng may Lưu Bá Hề không có lừa hắn, quả nhiên trong chốc lát cảm giác đau đớn trên đùi đã từ từ giảm bớt.
Giữa lúc đó, một cỗ dược hương nhẹ nhàng khoan khoái tràn ngập hơi thở, tựa hồ có tác dụng tinh não minh thần, lúc trước ý thức hỗn độn không rõ bắt đầu khôi phục thanh tĩnh, Dạ Vị Ương thật sâu phun ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Lưu Bá Hề đứng bên cạnh cúi đầu hết sức chuyên chú xử lý vết thương trên tay hắn.
Thuốc mỡ vẽ loạn ở miệng vết thương có điểm lành lạnh, Lưu Bá Hề thủ pháp lão luyện giúp Dạ Vị Ương quấn bạch sa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341741/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.