Gian phòng không tính lớn, vách tường treo vài tranh chữ đơn giản, trên thư trác bày ra mấy quyển sách sậm màu không biết là sách gì, gỗ đàn hương đang cháy tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, toàn bộ gian phòng đều hiển lộ một phong cách cổ xưa cùng thiền vị.
Trong chốc lát, tiểu hòa thượng đem nước ấm sang đây, Dạ Vị Ương không dám để Lưu Bá Hề hầu hạ hắn, tuy rằng chân hắn không thể nhúc nhích nhưng vẫn có thể tự mình rửa mặt rửa chân, chính là cuối cùng còn phải phiền toái Lưu Bá Hề ôm hắn lên giường.
Sau khi sơ tẩy xong đã qua gần nửa canh giờ, toàn bộ Bạch Mã tự đều an tĩnh và thanh bình, ngọn đèn dầu trên cửa sổ lay động khẽ run, Dạ Vị Ương nằm trên giường nhìn Lưu Bá Hề đưa lưng về phía hắn cởi ngoại y rồi leo lên giường, thời điểm đối phương tiến sát lại tựa như có một dòng nước ấm hỗn loạn nhẹ nhàng khoan khoái đánh úp tới đây.
Giường không lớn, nhưng có thể chứa đủ hai nam nhân trưởng thành.
“Tướng quân, chúng ta phải ở chỗ này bao lâu?” Dạ Vị Ương nhỏ giọng hỏi.
“Trước kia ta sẽ ở trên núi nghỉ ngơi sáu bảy ngày, nhưng hiện tại phải xem sư phụ chữa chân ngươi thế nào, nếu cần thời gian trị liệu dài, Dạ đại nhân cũng phải ở trên núi lâu hơn.” Lưu Bá Hề nằm thẳng bên cạnh Dạ Vị Ương, đôi mắt như tinh tú nhìn lên nóc nhà bình tĩnh nói: “Dạ đại nhân chính là thấy nơi này quá đơn sơ, ở không thoải mái?”
“Không không không!” Dạ Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ninh-than/1341739/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.