Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau
“Hoàng thượng giá lâm ______” Thanh âm lanh lảnh của thái giám suýt chút nữa chọc thủng lỗ tai Dạ Vị Ương, những người trong phòng đều đồng loạt quỳ xuống đất cung nghênh hoàng thượng, chỉ có Dạ Vị Ương hai chân tàn phế không thể quỳ, nên hắn đành phải cúi đầu rạp trên giường. “Vị Ương thân thể chưa khỏe, sau này hư lễ liền miễn đi.” Trên người quần áo hoa văn mây lam sắc phù long bay liệng, hoàng đế hai chắp sau lưng từng bước dài đi đến, “Những người khác đều lui ra.” Mọi người trong phòng nối tiếp nhau ra ngoài, nhất thời chỉ còn lại hoàng đế và Dạ Vị Ương hai người. “Trẫm đã nghe nói, ngày hôm qua ngươi bị ám sát, ái khanh cứ việc yên tâm, trẫm nhất định sẽ bắt hung thủ trừng trị theo quốc pháp.” Tịch Thiên Thương đi đến, không ngồi ghế dựa bên cạnh mà trực tiếp ngồi ở bên giường, cực kỳ tự nhiên cầm lấy tay Dạ Vị Ương để trên nệm siết chặt. “Hoàng thượng…” Lần này Dạ Vị Ương suýt bị hù chết, có phải hay không quá mức thân mật? “Trẫm biết ngươi ủy khuất, trẫm cam đoan với ngươi, chuyện như vậy về sau sẽ không xảy ra nữa, hôm qua có bị thương chỗ nào không?” Dứt lời, Tịch Thiên Thương liền nắm bả vai nam nhân kiểm tra thương thế, thái độ vô cùng thân thiết so với lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Vị Ương thật sự chênh lệch quá lớn. “Hoàng thượng, thần không có việc gì, ngày hôm qua may mắn gặp Lưu tướng quân, nhờ có hắn ra tay tương cứu ta mới có thể ngồi ở đây.” Nhợt nhạt cười, Dạ Vị Ương dùng sức muốn đem tay mình từ trong tay đối phương nhanh rút về, mới vừa kéo ra một chút đột nhiên bị Tịch Thiên Thương cầm chặt hơn. Cúi đầu nhìn bàn tay có ý đồ đào tẩu khỏi tay mình, khóe miệng Tịch Thiên Thương hơi giơ lên: “Trẫm quên mất, Vị Ương hiện tại không nhớ rõ trẫm.” “Hoàng thượng nói lời này thật sự là chiết sát vi thần, thần nào dám quên hoàng thượng a.” Hoàng đế này chắc điên rồi, đột nhiên mạc danh kỳ diệu nắm tay hắn làm gì? “Còn dám nói không quên, tình cảm của trẫm đối với Vị Ương chỉ sợ hiện tại ngươi đã quên không còn một mảnh, lần đầu đến thăm ngươi thế nhưng chỉ nhớ Lý Vịnh lại không nhớ nổi trẫm, ngươi có biết trong lòng trẫm có bao nhiêu tức giận?” Nhẹ nhàng xoa tay nam nhân, Tịch Thiên Thương nửa đùa giỡn nói: “Khi đó trẫm thật sự muốn đem ngươi vứt ra ngoài thành, mắt không thấy tâm không phiền.” Ném ra ngoài ta còn có thể sống sao, Dạ Vị Ương âm thầm kinh hãi, hắn biết tiền thân của thân thể này là nhân vật như thế nào, gia đình vốn xuất thân quý tộc, nhưng gia đạo sa sút đến giai đoạn sau chỉ có thể dùng hai chữ “bần cùng” để hình dung, cũng may “Dạ Vị Ương” đọc sách lợi hại khảo thí tiến cung. Hắn không ngốc, loại tiểu nhân vật chẳng chút bối cảnh thì có năng lực gì trèo lên cao? Huống hồ hắn quan sát “Dạ Vị Ương” chỉ là tiểu tài tiểu thông minh, cũng không phải kiểu thông minh bác học tài cao để có được địa vị nhất bá trong triều. Bây giờ xem ra, “Dạ Vị Ương” không phải không có chỗ dựa, chẳng những có chỗ dựa, mà chỗ dựa này còn chính là hoàng đế, nhưng hắn thật không nghĩ tới “Dạ Vị Ương” cùng hoàng đế cư nhiên là loại tình cảm hỗn loạn phức tạp này. Tự cổ thần là thần, vương là vương, gặp phải mối quan hệ bất thanh bất sở cho dù “Dạ Vị Ương” lúc đó không chết, về sau cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, trong sách sử đều viết như thế! Dạ Vị Ương nhịn xuống xúc động muốn đem hoàng đế một cước đá bay, nghĩ đến chân phế hiện tại muốn đá cũng đá không được. “Thần đáng chết vạn lần, xin hoàng thượng thứ tội.” Dạ Vị Ương cúi đầu thành khẩn nhận tội. “Trẫm bực bội nên nói vậy thôi, sao nỡ lòng để ngươi chết.” Duỗi ngón tay nâng cằm Dạ Vị Ương lên, Tịch Thiên Thương nhìn bộ dáng người nọ cứng ngắc quẫn bách không thôi, trong mắt nhất thời phiếm ra chút ý cười: “Được rồi, ngươi đã chịu thương tổn cùng ủy khuất như vậy, trẫm sao có thể còn làm khó dễ ngươi.” “Ngày mai trẫm sẽ hạ một đạo thánh chỉ, trao ngươi chức vị ngự tiền đại thần, như thế ngươi có thể tả hữu bầu bạn bên cạnh trẫm, đến lúc đó trẫm thật muốn nhìn xem ai dám động đến sợi tóc của ngươi.” “Tạ ơn hoàng thượng.” Hảo a, chí ít hoàng đế cho hắn một viên thuốc an thần. Bạn đang ÄÆ°a tay nắm lấy thắt lÆ°ng Dạ VỠƯơng, Äại khái liên quan Äến viá»c hôn mê hÆ¡n má»t tháng, mãi Äến lúc nà y Dạ VỠƯơng vẫn còn chút bá»nh sắc mặt tái nhợt, lại cà ng là m cho nam tá» vá»n phong thần tuấn lãng tÄng thêm và i phần má»m yếu, mạc danh khiến ngÆ°á»i tâm Äá»ng. Trong phút chá»c Äáy lòng Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng ná»i lên bao nhiêu thÆ°Æ¡ng tiếc, hắn nhẹ nhà ng nhu nhu Äôi chân nam nhân Äã muá»n không còn tri giác, trầm giá»ng nói: âNgÆ°Æ¡i chá» cần biết, bất luáºn Dạ VỠƯơng ngÆ°Æ¡i có phải mất trà nhá» hay không, có Äứng dáºy Äược hay không, ngÆ°Æ¡i vẫn là ngÆ°á»i của trẫm.â HÃt sâu má»t hÆ¡i, Äè ép ngá»n lá»a vô danh á» bụng dÆ°á»i, Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng vá» vá» lÆ°ng Dạ VỠƯơng: âTrẫm hôm khác lại Äến thÄm ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i hảo hảo nghá» ngÆ¡i.â Sau Äó Äứng lên bÆ°á»c nhanh ly khai khá»i phòng. âHoà ng thượng, ngà i Äi thong thả a.â Nhìn Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng Äã không còn bóng dáng, Dạ VỠƯơng láºp tức dùng sức lau lau mu bà n tay mình, lau từ trắng biến thà nh trái cà . Xong Äá»i, xú hoà ng Äế nà y tháºt sá»± Äá»i vá»i hắn có tình ý sao? NghÄ© Äến thân thá» trÆ°á»c Äây từng cùng tên kia quan há» thân máºt, Dạ VỠƯơng láºp tức ná»i lên má»t tráºn da gà . Hoà ng Äế suất thì có suất, nhÆ°ng có ai thấy bá» dáng lão há» Äẹp mắt liá»n Äem mình dâng lên cho lão há» Än chứ. DÆ° quang nÆ¡i khóe mắt thoáng nhìn hai chân mình, Dạ VỠƯơng nhÃu mà y cà ng sâu, hy vá»ng tên hoà ng Äế kia không biến thái Äến mức ngay cả ngÆ°á»i tà n táºt cÅ©ng hạ thủ a. Hết chÆ°Æ¡ng thứ chÃn
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau