*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy trời vẫn còn âm u, nhưng mưa thì đã tạnh hẳn, không khí thêm tươi mát, cây cối qua một đêm được tưới tắm trở nên xanh mướt, từng làn gió nhẹ mơn man thổi qua, làm giọt nước long lanh còn sót trên những phiến lá rơi xuống người, mát lạnh, thoải mái.
Tô Xán xách túi nilong lớn nhỏ đứng ở cửa tiểu khu chờ đợi, nhìn về phía đường đối diện, chẳng mấy chốc thấy bóng hình quen thuộc, nhưng sự xuất hiện cô gái đó vẫn khiến y choáng ngợp.
Con đường nhựa đen đen, vạch kẻ đường trăng trắng, bên hè người đổ ra đường sau cơn mưa, cảnh tượng huyên náo nhộn nhịp, nhưng người con gái mặc váy xám tay cầm ô đen đó như tự tạo ra không gian cô đọng vắng lặng tách bạch hẳn với xung quanh.
Một tay giữ ô, một tay giữ mép váy, cô gái không quan tâm xung quanh, chỉ chìm vào thế giới riêng mình, nhảy những bước nho nhỏ tránh vũng nước đọng lại ở trên đường, tươi vui, kiều diễm, mềm mại và ngọt ngào, vô vàn từ ngữ sinh ra như để miêu tả cảnh đẹp trước mắt đó, làm người ta không uống rượu cảm giác đã say.
Người con gái đó đi tới trước mặt Tô Xán, gò má hây hây đỏ, đôi mắt sáng ngời như sóng nước, thu cái ô lại, đưa tay đánh khẽ y, giọng hờn dỗi như mèo kêu:
- Này, còn nhìn cái gì nữa?
Từ lúc cô qua đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-niet-ban/3182317/quyen-6-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.